Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 845: Viện binh
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê để những việc gì cầm dụng cụ theo, phụ nữ tiếp tục đào rau dại, loại nào cũng lấy, do Diêu Trừng dẫn đội. Cô thì dẫn đám đàn ông lên rừng tre phía núi, công cụ nên thể đào nhiều măng hơn.
Ngọc Khê giữ đám đàn ông đào măng, còn đưa Niên Canh Tâm và mấy nhà họ Hồ vòng quanh xem tìm gì khác để ăn .
Thảm thực vật ở khu vực phim phong phú, nhưng vì bão lớn nên Ngọc Khê dám lên núi sâu, chỉ quanh quẩn gần đó. Cô tìm thấy một vạt rau dương xỉ, nhưng phần lớn đều già.
Ngọc Khê ngọn núi lớn phía xa, kiểu rừng núi bảo tồn thế , nếu đặt bẫy lẽ sẽ bắt thỏ hoang. cô nản lòng, dù đặt bẫy thì ít nhất cũng mai mới đặt, ngày mới thu hoạch. Nếu mưa nữa thì ngày vật tư đến , thỏ hoang lúc đó cũng chẳng còn tác dụng gì lớn.
Niên Canh Tâm thấy chị dâu cứ đăm đăm ngọn núi: "Mình lên núi hả chị?"
Ngọc Khê nhân viên cùng, thật, một cô thì vấn đề gì. Lúc phim cùng Bạch Nhiêu trong đại ngàn cô cũng học chút bản lĩnh, nhưng trong rừng sâu rắn đấy, đặc biệt là rừng phương Nam, rắn độc thiếu .
Địa điểm trông vẻ tàn phá, cô dẫn lên núi thì kiêng dè nhiều thứ.
Ngọc Khê cúi đầu tiếp tục hái rau dương xỉ: "Không ."
Niên Canh Tâm cũng nghĩ nhiều, cứ tưởng chị dâu sợ lát nữa mưa to sẽ nguy hiểm.
Gần vạt rau dương xỉ khá nhiều vũng nước đọng, Ngọc Khê nghĩ ngợi nên vô tình giẫm chân một vũng. Có thứ gì đó va giày cô giật . Nhìn kỹ , vũng nước lớn nhưng dày đặc cá nhỏ, con suối phía nước lũ từ núi đổ xuống tràn bờ, lũ cá theo bản năng tìm nơi nước lặng để trú ẩn: "Canh Tâm, em dẫn lấy lưới gạc và chậu lớn đây."
Niên Canh Tâm cũng thấy cá , thu hoạch hề nhỏ: "Dạ, ạ."
Có cá , dù nhỏ thì cũng là thịt!
Niên Canh Tâm dẫn đến nhanh. Ngọc Khê cho tát bớt nước, cá trong con to nhất cũng chỉ bằng nửa bàn tay, còn dài cỡ một hai đốt ngón tay. Người đông sức mạnh, loáng cái vớt sạch, còn thêm ít tôm nhỏ.
Lần coi như thu hoạch lớn, chỉ mỗi tội sơ chế phiền vì cá quá nhỏ.
Sau đó, tranh thủ lúc trời mưa, tiếp tục tìm rau dại, đào thêm ít tỏi núi mới về.
Trên bãi đất trống ở điểm phim trải đầy bạt chống thấm, bên là cơ man rau dại đào về.
Ngọc Khê: "........" Sau hai ngày , cô thề là một miếng rau dại cũng đụng nữa!
Tâm trạng Ngọc Khê , nhưng nhân viên đoàn phim thì khá . Đám đa phần là dân thành thị, giờ chỉ chứ bao giờ tự tay , tự trải nghiệm nên vẻ khá phấn khích.
Niên Canh Tâm giúp chị dâu sơ chế rau dương xỉ, đám nhân viên mà nên lời: "Tầm mà họ còn tâm trạng để vui vẻ ?"
Ngọc Khê u ám : "Tối nay ăn no một nửa là hết vui ngay thôi."
Niên Canh Tâm thở dài: "Toàn là những chủ gia đình mà."
Lẽ chuyến là hưởng thụ, dù đạo diễn hố một chút nhưng vật tư nhà thì , bán bớt thì vẫn đủ ăn, ít nhất là đói.
Giờ thì , gánh thêm hơn trăm mạng , sống từng nảy tuổi đầu tiên chịu cảnh ăn đủ no, cảm giác chẳng gì cho cam.
Thợ phim: "......." Lặng lẽ phim, dám ho he!
Đợi đến khi rau dại sơ chế hần xong, trời bắt đầu đổ mưa. Nhóm đào măng cũng về, ngợm đầy bùn đất. Toàn một lũ từng việc nặng, măng đào về trông cũng thật t.h.ả.m hại.
Tố chất tâm lý của Ngọc Khê mạnh, cô thản nhiên chỉ huy sơ chế măng. Bận rộn một hồi đến trưa, mưa tạnh, , nấu cơm.
Thu hoạch ít cá nhỏ, tiếc là dầu ăn mua nhiều, cuối cùng rang khô mới chế biến .
Trưa nay ăn rau dương xỉ chần trộn tỏi núi, đừng là ăn cũng khá , đắng, mùi vị tươi. Món chính là cháo, cơm gạo thì đừng hòng mơ tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-845-vien-binh.html.]
Bữa trưa cũng chỉ gọi là no bụng nhờ nước, dù cũng cái lót .
Niên Canh Tâm thấy gạo sắp cạn, xót ruột hỏi: "Chị dâu, tối nay tính ?"
Anh thực sự sợ trụ nổi qua hai ngày.
Ngọc Khê cũng đang sầu, sợ vạn nhất kẹt thêm một ngày thì cũng thể để nhịn đói , kiểu gì cũng để dành một hai bữa: "Tối nay ăn súp bột mì. Mọi vận động nhiều, bỏ thêm ít thịt , rau dại cũng cho nhiều một chút."
Đơn giản gọn lẹ, súp bột mì tinh bột nên nhanh no, nhanh đói như cháo.
Hà lão bản cũng sán gần, mồm ngậm điếu thuốc, vẻ mặt đầy ưu tư: "Vạn nhất hai ngày nữa vẫn phong đường thì ?"
Ngọc Khê: "........" Ông ngậm miệng , nhỡ cái mồm quạ đen nó linh ứng thì khổ!
Niên Canh Tâm lên bầu trời, chỉ còn đặt niềm tin đạo diễn: "Đạo diễn sẽ cách thôi nhỉ!"
Ngọc Khê lão đạo diễn đang lượn lờ khắp nơi mà nghiến răng. là hạng "phủi tay ", lão thì thong dong lắm. Nếu cô tiếp quản thì những khác thực sự yên tâm, nhỡ sắp xếp khéo, đầy hai ngày hết sạch đồ ăn thì cô và lũ trẻ nhịn đói mất. Vì các con, cô buộc gánh vác thôi.
Ngọc Khê lo nghĩ đến mệt rã rời, chẳng buồn tiếp chuyện mấy nữa. Cô về xe RV, rút điện thoại xếp bằng giường, thỉnh thoảng sờ màn hình. Nếu thể gọi "viện binh" thì mấy. Nghĩ đến đây, ý tưởng cứ thế nảy mầm như cỏ dại trong đầu cô!
Ngọc Khê đợi thợ phim ngoài mới bấm gọi . Tầm mà trông cậy rừng núi thì đừng đùa, cô dù bản lĩnh đến cũng chẳng biến đồ ăn , huống hồ cô chẳng săn bắn. Khó nhằn quá, chỉ dựa rau dại thì cô thực sự các con chịu đói.
Ngủ trưa dậy, Ngọc Khê mới xuống xe.
Đạo diễn lập tức sáp : "Lữ tổng , kiểm tra thực phẩm , chẳng còn bao nhiêu , cùng lắm là trụ ba bữa nữa." Mà đó còn là ăn no một nửa thôi đấy.
Ngọc Khê: "Vâng."
Đạo diễn cũng cuống, nhỡ nhịn đói thật thì tính : "Có cần đào thêm rau dại ?"
Ngọc Khê đống rau dại chất đống, trong bụng bắt đầu thấy nôn nao: "Không cần, rau dại đủ ."
Đạo diễn ngẩn , đủ ? Sao ông cứ thấy thiếu thiếu nhỉ? Mà tại nụ của Lữ Ngọc Khê, ông thấy lạnh sống lưng thế : "Còn chuyện gì nữa ạ?"
Ngọc Khê mỉm : " là chuyện. Đạo diễn , là chứ thần, đúng ?"
Đạo diễn nghiền ngẫm câu : "Vâng."
"Cho nên nhé, thực sự biến thức ăn, cố gắng hết sức , đúng ?"
Đạo diễn cảm giác Lữ tổng sắp buông tay nữa. Tự hỏi lòng , nếu sự điều phối của Lữ tổng, ước chừng bữa sáng mai cũng chẳng mà ăn: " thế ạ."
Nụ của Ngọc Khê sâu hơn: "Vậy nên, đạo diễn , ông thực sự cách nào kiếm thức ăn ?"
Đạo diễn rụt cổ , đối diện với ánh mắt của Lữ tổng, bỗng nhiên xù lông: " thề, thực sự hết cách , tuyệt đối vì hiệu quả chương trình , thề đấy!"
Ngọc Khê cái bàn tay mũm mĩm của đạo diễn: " tin ông."
"Thế cô hỏi ?"
"À, chỉ xác nhận là ông thực sự nổi thôi!"
Đạo diễn: "........." Không hiểu tại , cứ thấy một cái hố sâu đang chờ phía !