Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 85: Không phải mơ

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:41:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê vươn vai: "Mẹ, hỏi chuyện gì ạ?"

Trịnh Cầm: "Quân Mân gọi điện về, ý nó là... hai đứa đang tìm hiểu ?"

Ngọc Khê suýt thì gió tạt sặc. Hóa cái "bất ngờ" mà Niên Quân Mân là ở đây! Hẳn là sợ cô về chịu nên tự khai báo .

Đến lúc thì Trịnh Cầm còn gì mà hiểu nữa: "Yêu thật ! Mẹ cứ tưởng thằng nhóc đó đùa chứ!"

Lữ Mãn vốn quý Niên Quân Mân, nhưng cứ nghĩ đến việc cô con gái rượu gả là lòng thấy vui. Gương mặt đang hớ hở bỗng xị xuống, chua chát : "Bố thấy thằng Quân Mân cũng chẳng ho lắm."

Trịnh Cầm lườm chồng một cái: "Gió biển hôm nay mùi giấm chua từ ông thôi đấy."

Lữ Mãn hừ một tiếng: "Con gái vất vả nuôi lớn, thấy chua xót chút ?"

Trịnh Cầm xua tay: "Được, , ông gì cũng đúng."

Ngọc Khê thầm, tình cảm của bố ngày càng , thể thấy nửa năm qua gia đình êm ấm, chuyện gì phiền lòng.

Trịnh Cầm nắm tay Ngọc Khê: "Quân Mân chăm sóc con, cũng yên tâm ."

Ngọc Khê bĩu môi: "Con bảo là về cùng thì con sẽ với bố , ngờ thâm hiểm thật, tự khai hết."

Trịnh Cầm : "Nó là đang đòi danh phận đấy! Sau nó mà dám giở trò với con thì cứ bảo , trị nó."

Ngọc Khê ôm cổ kế: "Thế con với như , để dám giở trò."

Trịnh Cầm nhận con gái ngày càng thiết với hơn, nửa năm gặp mà chẳng chút xa cách. Bà hận thể móc cả tim gan cho con gái.

Ngọc Khê con đường quen thuộc: "Vẫn là quê nhà nhất, tiếc là tuyết."

Trịnh Cầm tán đồng: "Thế giới bên ngoài đến cũng bằng nhà . Mẹ mua món con thích , lát về nấu cho ăn."

Ngọc Khê xoa bụng: "Vâng ạ."

Lữ Mãn cứ loay hoay mãi chen lời nào , sốt cả ruột, mãi mới cơ hội liền hỏi: "Con gái, thi cử thế nào ?"

Trịnh Cầm hài lòng: "Con nó mới về, ông hỏi chuyện học hành, chẳng quan tâm con gì cả."

Lữ Mãn: "......"

Ông cũng quan tâm chứ, nhưng bao nhiêu lời ý vợ hết còn !

Ngọc Khê vểnh cằm: "Tất nhiên là qua hết ạ. Bố ơi, lát về nhà con kể cho cả nhà một chuyện trọng đại."

Trịnh Cầm chú ý đến bộ đồ của con gái, trong lòng thầm tính toán tiền ở . Nửa năm qua, mỗi tháng bà đều cố gắng gửi chút tiền cho con. con bé nào cũng gửi ngược , còn nhiều hơn bà gửi. Sau vài dám gửi nữa vì sợ con bé khổ bản để để dành tiền.

giờ , con bé chẳng hề chịu khổ chút nào. Con nuôi , nó sẽ lấy tiền của Niên Quân Mân . Đoán mãi bà cũng .

Vợ chồng Lữ Mãn trong lòng đầy thắc mắc nên bước chân càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc về đến nhà.

Ngọc Khê cửa, xa nhà nửa năm mà nhà chẳng đổi. Những con cá biển quen thuộc treo đầy giá, ngửi thấy mùi tanh nồng nhàn nhạt của biển, cô thấy thật tuyệt khi về nhà.

Ngọc Thanh và Ngọc Chi lao cửa. Ngọc Thanh chạy tới: "Chị, chị về ."

"Chị về ."

Ngọc Chi thì thẹn thùng hơn nhiều. Dù khi Ngọc Khê cố gắng đối xử với em, nhưng xa cách quá lâu nên giờ thấy lạ lẫm. Ngọc Chi lưng trai, tiến lên mà dám.

Ngọc Khê đưa tay xoa đầu em: "Tiểu Chi cao lên nhiều quá, sắp thành trai lớn ."

Ngọc Chi bẽn lẽn: "Em ăn nhiều mà. Chị, chị mệt , mau nhà ạ."

"Ừ!"

Vào trong nhà, Ngọc Khê thấy ông bà nội. Theo lý thì cô về, ông bà ở nhà đón chứ: "Ông bà ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-85-khong-phai-mo.html.]

Ngọc Thanh đáp: "Cô cả đón ạ, bảo là đưa bà lên tỉnh khám sức khỏe, vài hôm nữa mới về."

Ngọc Khê hỏi: "Sức khỏe của bà thế nào ạ?"

Giọng Ngọc Thanh vui vẻ: "Tốt lắm ạ, còn béo lên nữa. Chị thật giỏi, phương t.h.u.ố.c chị đưa thật đấy. Ông nội cũng đang dùng, gân cốt khỏe hơn năm ngoái nhiều."

"Chị cũng tình cờ quen bác sĩ thôi, dùng . Lại đây nào, chị mua quà cho đây."

Ngọc Thanh ngẩn : "Chị ơi, chị học xa vất vả, còn mua quà chi cho tốn kém, để tiền đó tẩm bổ ."

"Yên tâm , tiền nhịn ăn , chị kiếm tiền mà."

Lữ Mãn định lên tiếng, Trịnh Cầm kéo nhẹ một cái, khiến ông nuốt lời định trong.

Ngọc Khê mở hành lý, quần áo của cô chẳng mấy bộ, là quà mua cho . Cô lấy từng bộ quần áo , đồ của ông bà để riêng, đưa đồ của bố đến lượt hai đứa em, quà của ai cũng đều đủ.

Ngọc Khê lấy thêm quà mua từ S-City: "Đây là quà lưu niệm ở S-City, vốn định mua đồng hồ đeo tay cho Ngọc Thanh nhưng em đồng hồ bỏ túi , vẫn dùng nên chị mua nữa."

Tay Trịnh Cầm run run, giọng lạc : "Nhiều thứ tốn ít tiền Tiểu Khê."

Câu vì sợ con tổn thương.

Lữ Mãn thì khách sáo như thế: "Tiểu Khê, đống chắc chắn một nghìn tệ, con kiếm thế, đừng dọa bố!"

Ngọc Khê thế nào mang quà cũng bố sợ, cô lấy hợp đồng từ trong túi : "Con cùng với chị họ và một bạn cùng mở cửa hàng, bố xem , đây đều là tiền con kiếm ."

Lữ Mãn nhiều chữ, liền đẩy sang cho Trịnh Cầm. Trịnh Cầm lật xem, hai bản hợp đồng hợp tác và các hợp đồng thuê mướn. Tim bà đập thình thịch, con gái xa nửa năm mà bao nhiêu việc lớn thế , bà cứ ngỡ đang mơ!

Lữ Mãn xuýt xoa một tiếng: "Bà xem thì xem, véo gì?"

Trịnh Cầm: "Quả nhiên mơ."

Lữ Mãn: "........"

Ngọc Khê bật : "Mẹ ơi, tất nhiên , đều là thật cả. Chị họ giúp con nhiều, chị con cũng mở cửa hàng . Con nhờ chị giấu kín là vì tự báo tin vui cho bố , cô cả cũng chuyện ."

Lữ Mãn lúc mới tin: "Dù kiếm tiền cũng nên mua nhiều thứ thế chứ, còn mua đồng hồ cho bố nữa, tốn kém lắm !"

Ngọc Khê gật đầu: "Hơn một nghìn tệ ạ."

Lữ Mãn thấy khó thở, trời đất ơi, cả đời ông bao giờ tiêu một lúc nhiều tiền mua quà như : "Con gái, con kiếm bao nhiêu thế?"

Ngọc Khê cũng giấu giếm, kể từ lúc bắt đầu mở tiệm. Lữ Mãn há hốc mồm: "Ba nghìn? Còn nhiều hơn cả bố và kiếm cả năm cộng , đúng là kinh doanh mới giàu !"

Trịnh Cầm thấu đáo hơn: "Lần cảm ơn chị họ con thật nhiều, con bé thì cửa hàng xong ."

Ngọc Khê gật đầu: "Mẹ, con mà. , con còn mua bánh kẹo gửi bưu điện cho cô cả và cô út ."

Lữ Mãn lấy an ủi: "Gửi là đúng, hai cô của con đối xử với con , quà cáp quan trọng nhiều ít, quan trọng là cái tâm."

Lữ Mãn tiếp: "Con , dù kiếm tiền con cũng tiết kiệm, để dành đường lui cho . Cái đồng hồ đem trả , bố dùng đến ."

Dù ánh mắt luyến tiếc nhưng vì món đồ quá giá trị nên ông nỡ.

Ngọc Khê lắc đầu: "Mua thì con trả . Bố ơi, con kiếm tiền chỉ cho bản mà còn hiếu kính bố , bố vất vả như nữa."

Lòng Lữ Mãn trào dâng xúc động, ông vẫn già mà hưởng phúc của con gái, cảm thấy con thực sự trưởng thành và hiểu chuyện: "Con gái, bố thương lượng với con chuyện ."

 

 

 

 

Loading...