Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 851: Dùng cái đầu

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niên Canh Tâm kỹ cái giỏ tre, chẳng thấy điểm gì đặc sắc, chỉ là loại giỏ tre bình thường: "Chị dâu, cái đáng tiền , còn chẳng bằng một con cua lông nữa!"

Ngọc Khê cầm giỏ tre lên: "Chú thì hiểu cái gì, lát nữa xem ngay."

Niên Canh Tâm thực sự chẳng chút lòng tin nào. Cái giỏ qua là loại nhan nhản ở địa phương, lúc thấy trong sân nhà dân chất đầy một đống. chị dâu xuống xe RV, đeo ba lô dắt lũ trẻ .

Diêu Trừng liếc chồng một cái: "Nghe lời chị dâu chắc chắn sai , mau thôi!"

Niên Canh Tâm đành cầm cái giỏ tre trống rỗng của nhà , nghiến răng theo.

Địa điểm gần làng, chỉ tiếc là ai tò mò xem đoàn phim gì. Dân làng đều bận rộn với sản nghiệp riêng của gia đình !

Hai nhà Ngọc Khê làng muộn hơn, ba nhà gõ cửa mấy nhà nhưng con cua lông tay vẫn đổi gì, mặt mày ai nấy đều ủ rũ. Ở đây nhà nào cũng kinh doanh, đồ đạc thực sự khó đổi.

Niên Canh Tâm càng thêm lo lắng: "Chị dâu..."

Ngọc Khê coi như thấy, dắt lũ trẻ tìm đến cái sân mà lúc nãy cô thấy chất đầy giỏ tre.

Niên Canh Tâm: "......." Thợ phim: "........"

Cái bài , bọn họ thực sự thấu!

Trong sân chỉ giỏ tre mà còn đang việc, họ đang buộc cua. Nhóm Ngọc Khê , bà chủ nhà mất kiên nhẫn xua tay: "Không đổi chác gì hết, ."

Thái độ dứt khoát vô cùng, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, cứ như đang xua đuổi ruồi nhặng .

Trong mắt những kinh doanh, việc chẳng là đang gây tốn thời gian ? Còn bảo là quảng bá ư, xin nhé, cua lông ở đây quá nổi tiếng , bao giờ lo bán hàng, phim họ thực sự chẳng quan tâm.

Ngọc Khê nhướng mày, địa điểm chọn đấy. Đạo diễn còn nhà họ Hà lao động đổi thức ăn cơ, địa phương chê bọn họ vướng chân vướng tay là may . Lúc bất kể chú là ngôi , trưng cái mặt cũng vô dụng, chỉ trọng thực tế thôi.

Niên Canh Tâm cúi đầu cái giỏ tre trong tay: "Chị dâu, đổi nhà khác !"

Ngọc Khê tủm tỉm: "Không, chính là nhà ."

Ngọc Khê bước đến bên cạnh bà chủ, tò mò cách họ buộc cua. Bà chủ nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt của Ngọc Khê thì sững một chút. Họ suốt ngày dầm mưa dãi nắng nên da dẻ lắm, nhất thời chút ngẩn ngơ nhan sắc của cô. Đến khi định thần , bà ngẩn : "Cô đang gì thế?"

Ngọc Khê kéo cái giỏ tre bên cạnh bà chủ , hì hì lấy từ trong túi chiếc quạt mua ở khu du lịch. Cô động tay tháo chiếc quạt , lấy phần mặt quạt thêu họa tiết cao cấp dán lên giỏ tre, đó lấy giấy bút mua vẽ lên giỏ. Rất nhanh, hai mẫu giỏ tre tinh mỹ vẽ .

Đa phụ nữ đều yêu thích cái , bà chủ thu hút ngay lập tức. Là bà chủ gia đình, đầu óc bà tinh : "Ý cô là, chúng nên đổi kiểu dáng giỏ tre?"

Ngọc Khê gật đầu: "Cái hiện tại quá bình thường. Bao bì cao cấp, sang trọng mới bán giá , nhắm thị trường thượng lưu, dân gian gọi là đóng gói thương hiệu."

Bà chủ đặt công việc xuống, thái độ trở nên cực kỳ thiện: "Cô đợi một chút, để gọi nhà ."

Ngọc Khê "ừ" một tiếng, hiệu cho lũ trẻ xuống.

Vợ chồng Niên Canh Tâm: "........" Cuối cùng cũng hiểu , chị dâu mãi mãi là chị dâu!

Thợ phim: "........" Nhà khởi đầu bằng một con cua lông, Lữ tổng thì ngầu , cua lông để dành tự ăn, ngược còn thứ giá trị hơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-851-dung-cai-dau.html.]

Bà chủ nhanh chóng , cùng là ông chủ. Ông chủ qua tình hình: "Chúng nhập về khá nhiều loại giỏ tre đang dùng ."

Ngọc Khê chỉ cái giỏ dán mặt quạt: "Ông thấy ?"

Mắt ông chủ sáng lên: "Đẹp."

Ngọc Khê : "Loại thêu bây giờ đều là thêu máy, rẻ. Vùng thiếu nhất chính là loại thêu máy giá rẻ , nhập một lô về đóng gói lên là lập tức nâng tầm đẳng cấp ngay. Họa tiết thể là hoa sen, thể là hình con cua thiết kế riêng, nhiều lựa chọn. Thậm chí thể tạo thành thương hiệu nghệ thuật riêng của nhà , trở thành độc quyền. Ông chủ thấy ?"

Ông chủ là tinh khôn, nghĩ đến việc cua lông nhà bước chân thị trường cao cấp, liền rạng rỡ: "Vừa chút chậm trễ, mời trong nhà ."

Nhóm Ngọc Khê theo trong. Ngôi nhà bề thế, trang trí tinh xảo, chẳng kém gì những căn hộ cao cấp ở thành phố. Ngọc Khê bộ đồ , nhấp một ngụm: Giàu thật đấy!

Ông chủ : "Mọi đến để đổi đồ đúng ? Những lời cô giúp nhiều . Chỉ đổi thức ăn thì thật ngại quá, lời cô đáng giá ngàn vàng."

"Ngàn vàng" thì quá, nhưng đúng là giá trị!

Ngọc Khê đương nhiên rõ, nếu chẳng tay từ cái giỏ tre: " góp ý thế , nếu ông thực sự đổi bao bì, nhất nên tìm thiết kế riêng, mua đứt bản quyền thiết kế và đăng ký bảo hộ. Sau nếu bắt chước sẽ là phạm pháp, như mới bảo vệ quyền lợi và duy trì thương hiệu hơn."

Ông chủ đích rót thêm : "Lời cô quá hữu ích với , chẳng báo đáp thế nào cho ."

Ngọc Khê : "Báo đáp thì cần , đợi chương trình phát sóng thì nhiều sẽ chuyện thôi, lúc đó nó chẳng còn là bí mật đáng giá nữa."

Ngọc Khê chỉ tay máy !

Ông chủ càng sâu hơn, trong lòng hiểu rõ: "Cô đổi lấy thứ gì?"

Ngọc Khê khách khí, nhà giàu mà. Cô dậy : "Tuy chương trình sẽ phát sóng, nhưng từ giờ đến lúc đó ông lo xong thủ tục , cũng coi như chiếm tiên cơ. khách sáo với ông nữa, chúng mới đến đây, sắp đến giờ cơm mà lũ trẻ đều đang đói."

Bà chủ : "Mời cô theo bếp. Tủ lạnh mới lấp đầy xong, sáng nay mới mua sắm về. Sau vườn còn ruộng rau nữa."

Ông chủ bồi thêm: "Còn cua lông nữa, để đóng cho cô hai giỏ loại to nhất."

Ngọc Khê nhận lời ngay: "Vậy thì quá!"

Sau đó Ngọc Khê theo bà chủ bếp. Quả nhiên là nhà giàu, tủ lạnh hai cánh loại lớn chứa đầy ắp đồ. Một bên là ngăn đông, một bên là ngăn mát chứa đầy trái cây và những loại rau củ ở địa phương.

Ngọc Khê cầm cái túi lớn: " thật sự khách sáo nhé. Nhà chúng tận bảy miệng ăn, nếu lũ trẻ thì cũng sẽ giữ ý một chút."

Bà chủ phì . Bà hơn năm mươi, một con trai một con gái, dáng vẻ chớp mắt của Ngọc Khê thì giống hệt cô con gái út nũng nịu của . Nghĩ đến con gái đang học đại học, giọng bà càng dịu dàng hơn: "Không , cô cứ lấy hết cũng , cô thực sự giúp nhà một việc lớn."

Ngọc Khê thực sự khách khí, cầm túi lớn của siêu thị lên. May mà nhà đông nên dầu muối mắm muối thường mua tích trữ nhiều, loại mới khui. Cô lấy mỗi thứ một ít, lấy thêm trái cây, rau củ, thịt, và tất nhiên thể thiếu gạo mì.

Bà chủ thấy , trong lòng xót xa: "Mọi gì trong tay ?"

Ngọc Khê gật đầu: "Lần là đổi thức ăn, đây là cho tiền. Ước chừng đạo diễn đả kích quá nên dám đưa quy tắc kiếm tiền nữa. Thật là đáng tiếc, ở đây cũng thấy cơ hội kinh doanh."

Bà chủ ngẩn , tò mò hỏi tại ?

 

Loading...