Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 852: Hai vợ chồng

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:44:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê kể chuyện phá vỡ quy tắc và kiếm tiền như thế nào: "Ngay từ địa điểm đầu tiên, cùng họ hợp tác ."

Bà chủ nhà càng lớn hơn. Thợ phim bên cạnh thì: "........."

Cuối cùng, bà chủ hận thể tặng luôn cả nồi cơm điện cho Ngọc Khê mang . Ngọc Khê quả thực chút động lòng, đầu hỏi thợ phim: "Có mang theo ?"

Thợ phim cạn lời. Lúc đến thì chẳng gì, lúc định bê luôn cả đồ điện gia dụng nhà : "Không , đồ dùng nấu nướng tổ chương trình sẽ cung cấp."

Ngọc Khê tiếc nuối đặt nồi cơm điện xuống: "Cảm ơn bác nhiều ạ."

Bà chủ xua tay: "Không gì, khách sáo quá."

Nhóm Ngọc Khê tiễn tận cổng viện. Lúc đến chỉ hai cái giỏ tre , lúc về tay lũ trẻ đều lỉnh kỉnh đồ đạc.

Ba nhà vẫn đổi gì, thấy cảnh thì trợn tròn mắt kinh ngạc!

Hai nhà Ngọc Khê thẳng về bãi . Đến nơi, Ngọc Khê nhanh chân , chặn đầu đạo diễn, đem con cua nhỏ ông đưa ban nãy trả : "Có tặng hai giỏ cua lông loại bốn lạng , cái trả ông. , đây là thực phẩm chúng tự đổi , tổ chương trình cướp đấy chứ?"

Đạo diễn đang trong trạng thái ngơ ngác, đờ đẫn mấy cái túi bóng, tai ông khẽ động khi thấy từ "bốn lạng": "Bốn lạng?"

Ngọc Khê: "........" Trọng tâm chú ý của ông dường như chút lệch lạc!

Đạo diễn tiến lên xem giỏ tre Ngọc Khê mang về, mở là cua lông buộc sẵn, lòng ghen tị nổi lên. Loại bốn lạng, còn con như nửa cân, ông còn ăn bao giờ: "Cô... cô đổi thế nào mà ?"

Ngọc Khê chỉ chỉ đầu : "Dùng cái đổi. cho một ý tưởng đơn giản thôi. Được , chúng nấu cơm đây. Nhớ nhé, tổ chương trình cướp thức ăn chúng vất vả đổi ."

chặn đầu , tránh việc lão mặt dày đòi chia phần chỗ đồ dư.

Đạo diễn: "........"

Ông cố gắng tăng độ khó hết mức , mà vị vẫn tồn tại như một vị thần, đổi lượng thức ăn đủ cho cả hai bữa. Hối hận quá, lúc đáng lẽ quy định c.h.ế.t là chỉ đổi lượng cho một bữa, thế ông cũng nếm thử cua lông bốn lạng . Ông thấy , tận hai giỏ tre, mười sáu con!

Ngọc Khê bắt đầu chuẩn nấu cơm. Cô cảm nhận rõ sự ác ý của tổ chương trình khi nhận đồ dùng: nồi cơm điện biến mất, chỉ nồi đất. Nếu gần đây núi, củi khó kiếm, ước chừng cả bếp ga du lịch lão cũng chẳng cho.

Ngọc Khê cái nồi đất, cảm thấy khá thử thách. Cô dùng cái bao giờ. Hồi ở nông thôn cô từng dùng nồi gang lớn để nấu cơm, lượng nước giống . Ngọc Khê thảo luận với Niên Canh Tâm một hồi, quyết định thà cho nhiều nước còn hơn ít, cùng lắm thì uống cháo chứ ăn cơm sống.

Món mặn thì dễ , cua to cua xào cay nữa mà đem hấp trực tiếp, thêm một món thịt xào và một đĩa rau trộn là xong. Vì đang đói nên cô quá cầu kỳ.

Cua lông con nào con nấy đều sống khỏe, nhà Ngọc Khê chẳng lạ lẫm gì món . Trung thu năm nào trong nhà cũng mua, tặng, cả nhà đều thích ăn. Điểm duy nhất là cua lông tính hàn, nên ăn quá nhiều, đặc biệt là dày yếu và phụ nữ.

Dạ dày Ngọc Khê , cô lớn lên ở vùng biển, từ nhỏ ăn hải sản nhiều, chăm vận động nên nhiễm hàn. Diêu Trừng thì khổ, tối đa chỉ một con, ăn nhiều hơn là dày biểu tình ngay.

Mười sáu con cua lông, nhà ăn thì nhiều. Lũ trẻ mỗi đứa một con là đủ, Ngọc Khê hai con, Niên Quân Mân hai con, ăn thêm là . Vậy cũng mới tiêu thụ hết chín con, còn dư tận bảy con. Ăn hết nhưng Ngọc Khê vẫn đem hấp tất cả.

Đến khi cua lông hấp chín, ba nhà cũng lục đục về. Cuối cùng cũng những dân bụng, hoặc lẽ họ nài nỉ đến phát phiền nên mỗi nhà đều thu hoạch, đủ cho một bữa cơm.

Ngọc Khê liếc , nhà Hồ là khá nhất, cô thấy thịt; các nhà khác là rau xanh, dầu muối mắm muối tuy đủ nhưng lượng nhiều.

Mùi cua lông hấp thơm lừng lan tỏa, của tổ chương trình và mấy gia đình cứ nhịn mãi, nước miếng sắp trào .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-852-hai-vo-chong.html.]

Đợi khi ba nhà bắt đầu nấu, cơm canh nhà Ngọc Khê sẵn sàng. Ngọc Khê hiệu cho đám nhỏ mỗi đứa mang một con tặng cho các bạn nhỏ nhà khác. Ngại quá, lớn phần.

Còn bốn con, Ngọc Khê tủm tỉm đạo diễn: "Muốn ăn ?"

Đạo diễn: "........ Ừm."

Ngọc Khê cạn lời, chẳng còn hy vọng gì liêm sỉ của đạo diễn nữa: "Muốn ăn cũng , một điều kiện."

Đạo diễn: "Thôi ăn nữa."

Ngọc Khê thấy tiếc, xem đạo diễn cũng đến mức cuồng ăn lắm. Cô rằng, lòng đạo diễn đang rỉ máu!

Bốn con còn , nhà Hồ dùng bốn quả trứng gà đổi lấy một con, đó ai đổi nữa. Cuối cùng còn dư ba con, Ngọc Khê đem tặng cho thợ phim, coi như hối lộ công khai. Thợ phim áp lực như núi, cảm giác ánh mắt đạo diễn như d.a.o găm.

Ăn xong bữa trưa ai nấy đều mệt lử, lục đục về nghỉ ngơi, đến hai giờ chiều mới bắt đầu ghi hình tiếp.

Nhà Ngọc Khê thì lo cho bữa tối, nhưng các nhà khác thì , đồ ăn cạn kiệt.

Đạo diễn bày mặt những bộ quần áo lội nước: "Nhà họ Hà làng buộc cua lông để đổi lấy nguyên liệu. Hai trăm con cua sẽ nhận thực phẩm, đạt mục tiêu sẽ trừ bớt nguyên liệu."

Mặt Hà lão bản và Diệp Dĩnh xanh mét. Cua lông trông đáng sợ lắm, ở nhà họ còn chẳng dám chạm .

Đạo diễn với những khác: "Nhiệm vụ của các bạn thì đơn giản hơn. Phía một ruộng nước bao trọn, trong ruộng nuôi tôm. Chúng thả đó những con tôm đ.á.n.h dấu bằng sơn. Con màu đỏ là nguyên liệu tối nhất, màu xanh lá là tệ nhất. Trước khi nhà họ Hà , các bạn đều thể xuống ruộng mò. Không mò thì thật ngại quá, bữa tối tự nghĩ cách nhé."

Ngọc Khê ruộng nước mắt, đúng là hố mà. Ruộng rộng, nước vốn trong vắt thấy cả tôm đang bơi, nhưng lát nữa xuống nước sẽ đục ngầu ngay. Có thể tưởng tượng cảnh mò tôm trong vũng bùn ? Hơn nữa xác suất tìm thấy tôm đ.á.n.h dấu là cực thấp!

Đạo diễn xong là chuồn lẹ.

Vợ chồng nhà họ Hà bỗng dưng hết oán hận, so với các gia đình khác, ít nhất họ cứ bỏ lao động là chắc chắn đồ ăn. Các nhà còn thì độ khó đúng là cấp độ địa ngục.

Hai nhà Ngọc Khê cử động, các gia đình khác xuống . Quả nhiên mặt ruộng nhanh chóng biến thành vũng bùn. Tôm thì khá dễ mò, con nào con nấy to đùng, nhưng mò mãi chẳng thấy con nào màu.

Niên Canh Tâm: "........ Em bắt đầu nghi ngờ liệu con nào đ.á.n.h dấu thật nữa?"

Ngọc Khê: "Có thì chắc chắn là , nhưng dễ . Đạo diễn ngày càng cách hành hạ khác."

Niên Canh Tâm: "Chị dâu, chúng xuống ạ?"

Ngọc Khê chỉ vũng bùn: "Chú nghĩ chúng xuống là mò ngay ? Đừng mơ, cũng đừng mong chờ vận may!"

Niên Canh Tâm: "........" là quá khó, đạo diễn quá thâm hiểm!

Diêu Trừng: "Chị dâu, thế chúng mò ạ?"

"Mò chứ, đừng bây giờ nguyên liệu mà chủ quan, nhỡ lát nữa đạo diễn bày trò tiếp. Cứ để dành một ít dự phòng vẫn hơn. Có điều mò cũng chiến thuật, cứ mò quờ quạng thế thì cả ngày cũng chẳng thấy !"

Ngọc Khê xổm hai gia đình đang vật lộn ruộng, bùn lầy thế khó khăn. Phải nghĩ cách thôi. Bỗng mắt cô sáng lên: "Có cách , tìm mấy cái sào dài đây."

 

Loading...