Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 858: Còn gì mà không biết nữa không?

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:45:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Niên Canh Tâm cũng là mắt , thấy thích ngay, vòng quanh tác phẩm: "Đây là một cái sân vườn nông thôn ?"

Chồng Lai Đệ thấy khách thích tay nghề của thì tự tin hơn hẳn: "Vâng, thứ điêu khắc nhiều nhất chính là sân vườn, khách khứa ai cũng thích kiểu nông thôn đặc sắc ."

Ngọc Khê cũng thấy kinh ngạc. Cô thể rõ từng con gà nhỏ, từng nhân vật, từng góc sân. Nếu cứ tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ trở thành một bậc thầy dân gian.

Thợ phim phim cảnh một lượt.

Khi đạo diễn đến nơi, Ngọc Khê bước khỏi xưởng việc để phiền chồng Lai Đệ.

Ngọc Khê đang gốc cây ăn dưa hấu, cô chào hỏi vị đạo diễn đang hầm hầm khí thế: "Dưa hấu ngọt lắm, nếm thử !"

Đạo diễn: "........"

Ông đến đây để ăn dưa hấu. Quy tắc vô dụng với Lữ tổng, tự mang theo "vàng mã", niềm an ủi duy nhất là cô đồng ý lên núi ở. Cuối cùng ông cũng hiểu cái vẻ tiếc nuối của Niên Canh Tâm từ , nghĩ đến thôi hộc máu. Thật là nợ m.á.u tình thâm, ông thực sự , chỉ khu du lịch nổi tiếng thôi, chứ ai quan tâm ai khai thác nó. Hơn nữa, ông chỉ là đạo diễn, dân kinh doanh, thật sự gì cả.

Đạo diễn bực bội xuống, cầm miếng dưa hấu ăn lấy ăn để, cuối cùng cũng hạ hỏa: "Lữ tổng, sớm?"

Ngọc Khê chỉ : "Trông giống kẻ ngốc lắm ?"

Rõ ràng ông đang nhắm , còn cho ông thì quá thiếu tâm nhãn !

Đạo diễn: "........ Thế công bằng với các gia đình khác."

Ngọc Khê lau tay: "Cái trách . Nhà ai mà chẳng họ hàng? Họ hàng khắp nơi cũng là một loại biểu hiện của thực lực đấy!"

Đạo diễn: "........" Câu đúng là cãi !

Ngọc Khê tiếp tục: "Hơn nữa, cho ông , trừ khi ông đổi địa điểm , nếu đến cũng tự mang theo 'ngoại khóa' hết. Đừng quên chỗ là nhà chúng khai thác, hồi mở cửa, và chồng dẫn các con ở đây một thời gian, dân quanh đây cơ bản đều thấy mặt , nhà ai cũng dễ thôi."

Đạo diễn: "........"

Ngọc Khê xòe tay: "Cho nên là, bình tĩnh ."

Đạo diễn hít một thật sâu, thể ở đây thêm nữa, ở nữa là vỡ mạch m.á.u não mất.

Ngọc Khê thấy đạo diễn định : "Không ở ăn bữa cơm ? Chị họ tự tay nấu đấy, vì mở homestay cho nên chị đặc biệt học nấu ăn, ông ngửi xem thơm !"

Đạo diễn thiếu tiền đồ mà hít hít mũi, đó phắt trở , động tác tự nhiên đến mức cứ như dậy ông .

Ngọc Khê thèm để ý đạo diễn nữa, cô cầm lấy cuốn sách từ tay A Sơn. Đây là sách về điêu khắc, thâm thúy hơn nhiều so với mấy cuốn cô gửi tới, là nhà Lai Đệ tự mua.

Nhìn điêu khắc cô thực sự thấy ngứa nghề. Niên Quân Mân theo học điêu khắc, dù bận rộn đến mấy cũng từng bỏ bê, trong nhà hẳn một phòng riêng dành cho điêu khắc. Những lúc rảnh rỗi cô cũng thường nhúng tay , thiên phú cao nhưng cái cần cù. Đặc biệt là điêu khắc rèn luyện tính kiên nhẫn, cũng là một kiểu tu tâm dưỡng tính.

Lâu dần, hai vợ chồng đều sẽ dành thời gian để điêu khắc. Trước đây Ngọc Khê điêu khắc gỗ, hôm nay thấy tre thì học hỏi xem , chiều nay sẽ thử tay nghề một chút.

Đạo diễn liếc qua cũng để tâm, trong lòng đang tính toán, chỗ ở thì đổi , thế nào để " tay" ở phương diện khác đây?

khi ánh mắt chạm mấy đứa nhỏ đang một bên, ông cảm giác hộc máu. Ông nghĩ bao nhiêu cách nữa cũng đấu cái "ngoại khóa" , xem, chúng nó còn dâng tận tay kìa, ông còn hưởng đãi ngộ đó .

Buổi trưa, vợ chồng Niên Canh Tâm dẫn lũ trẻ dạo một vòng quanh làng về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-858-con-gi-ma-khong-biet-nua-khong.html.]

Diêu Trừng xuống, hóng hớt bảo: "Ba nhà mới tìm chỗ ở xong."

Đạo diễn hỏi: "Tìm thế nào?" Lúc ông đến, ba nhà đó vẫn còn đang loanh quanh trong làng mà!

Diêu Trừng: "Thì khai phận thôi ạ. Nhà họ Hà bảo sẽ cho một mẩu quảng cáo miễn phí tạp chí, thế là chỉ mà còn phòng nhất. Hai nhà kém hơn một chút, quảng cáo cho chương trình, bảo là khi phát sóng sẽ là một hình thức quảng cáo miễn phí, thế là chủ nhà mới đồng ý."

Đạo diễn: "......." Ông nên vui vì dũng cảm phá vỡ quy tắc, nên buồn vì càng lúc càng khó quản đây?

Lai Đệ bước : "A Sơn, phụ bưng thức ăn nào."

Ngọc Khê kéo Diêu Trừng dậy cùng giúp. Lai Đệ một mười món: cá hun khói, sườn hun khói...

Đạo diễn bàn thức ăn đầy ắp, cũng chẳng thèm rối rắm nữa. So với nhà Lữ tổng, ông mới là thực sự thiếu dầu mỡ đây .

Những khách du lịch khác thích lên hình nên đều về phòng ăn, Lai Đệ để bày tỏ ý xin tặng mỗi một món đồ nhỏ điêu khắc bằng tre, tiền ăn hôm nay cũng miễn phí luôn.

Sau bữa trưa, một bàn thức ăn sạch sành sanh. Thợ phim bụng kêu ùng ục vì đói.

Lai Đệ dậy: " để phần cơm nước cho hai vị ."

Lúc vội phim, đạo diễn gật đầu, thợ phim vội vàng ăn cơm.

Ngọc Khê thấy hài lòng sự khéo léo của Lai Đệ. Tính cách hai vợ chồng bù trừ cho , cuộc sống đây kìm hãm tính cách của Lai Đệ, giờ cuộc sống lên, tự tin hơn, đây mới là bản tính thật của cô .

Ngọc Khê đạo diễn đang uống mà cạn lời: "Ông tính về ?"

Đạo diễn chẳng buồn nhúc nhích: " cũng sợ lên hình . Nếu Lữ tổng mang theo 'ngoại khóa' thì cũng chẳng ngại một cái 'móc treo' chứ." Đồ ăn của bà chủ ở đây ngon quá, ông .

Ngọc Khê: "........ ngại đấy."

Đạo diễn nhắm mắt, ngân nga giai điệu, thậm chí còn hát luôn, tóm là nhất quyết .

Ngọc Khê mở mang tầm mắt, cô nghi ngờ kích thích đạo diễn quá đà khiến ông "buông xuôi chính " luôn .

Diêu Trừng nhịn phì thành tiếng, đạo diễn coi như thấy, nhưng nhanh mở mắt : "Lữ tổng , quy tắc của chúng là cô cũng thuê đấy nhé." Không thể để cô hầu hạ cơm bưng nước rót suốt năm ngày !

Ngọc Khê cũng ngốc, nếu thực sự hưởng thụ như thế trong năm ngày, lúc phát sóng chẳng sẽ bàn tán thế nào. Ngày đầu tiên là điểm nhấn thì ai để ý, nhưng ngày qua ngày khác thì đủ loại bình luận sẽ nổi lên: " ."

Đạo diễn nhắm mắt. Dù điều cần ông , những thứ khác ông chẳng quản nữa. Ông đang cảm nhận nhịp sống chậm rãi. Những ngày phim căng thẳng, còn đấu trí đấu dũng với Lữ tổng khiến ông rụng ít tóc, tâm mệt lử, giờ tiếng chim hót sâu kêu, ông cũng hiếm khi thư giãn.

Thợ phim nhanh chóng với gương mặt đầy thỏa mãn. Lũ trẻ ngủ, vợ chồng Niên Canh Tâm cũng nghỉ ngơi.

máy ở đó nên Ngọc Khê trò chuyện nhiều với Lai Đệ. Cô cũng ngủ , tay ngứa ngáy nên mượn chồng Lai Đệ một bộ hộp dụng cụ, chọn một đoạn tre, giàn nho cách xa vị đạo diễn đang ngáy khò khò. Cô tĩnh tâm , cầm bút vẽ phác họa mới bắt đầu chậm rãi điêu khắc.

Ban đầu, thợ phim để tâm lắm, chỉ nghĩ Lữ tổng thấy tác phẩm của bậc thầy nên ngứa tay thử một chút thôi.

Dù họ đầu óc kinh doanh của Lữ tổng lợi hại, kỹ năng sống cũng đầy , nhưng đối với điêu khắc, cứ một cái là ngay, cái đòi hỏi sự tích lũy và học tập lâu dài. Hai thợ phim trong lòng còn thấy khá phấn khích, hy vọng thấy cảnh Lữ tổng chịu thất bại.

Thế nhưng thời gian dần trôi, thợ phim đờ , chỉ quỳ xuống mặt Lữ tổng, đặc biệt hỏi một câu: Rốt cuộc cô còn thứ gì mà nữa ?

 

Loading...