Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 862: Chiêu thức mới
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:45:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù thì cô cũng nuôi nổi sáu đứa trẻ, hai vợ chồng cầm một trăm tệ, mỗi ngày tiêu hai mươi lăm tệ thì chỉ miễn cưỡng đói bụng.
An Khang dẫn theo Thước Thước thu dọn quần áo hành lý, các gia đình khác đều xuất phát cả .
Niên Canh Tâm và vợ gửi hành lý sang bên , đó cũng rời .
Chỉ còn gia đình Ngọc Khê, nhưng cô chẳng vẻ gì là cả. Đạo diễn ngơ ngác: "Lữ tổng, cô ?"
Ngọc Khê: "Không vội."
Đạo diễn: "........"
Ngọc Khê thực sự vội. Cô hỏi địa phương về cách đến đích mà đạo diễn , thì vẻ xa nhưng thực chất lái xe hai ngày là tới. Cô thấy một trăm tệ là quá ít, cô còn nuôi bốn đứa nhỏ, giờ mà kiếm tiền thì lúc lên đường sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Đạo diễn chuẩn rời , thấy Lữ tổng vẫn nhúc nhích thì nhịn nhịn, nhắc nhở: "Lữ tổng, giờ , đợi đến khi trời tối sẽ tìm chỗ cắm trại ."
Ngọc Khê ngước mắt lên: "Ai bảo ? Hôm nay , cứ ở huyện ."
Đạo diễn: "Không nữa ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Ừm, hôm nay . Một trăm tệ ông đưa ít quá, xem xét xung quanh. , ông thì cứ , thượng lộ bình an nhé."
Lòng đạo diễn ngứa ngáy, ông Lữ tổng định kiếm tiền bằng cách nào, cau mày : "Lữ tổng, bán đồ đạc cá nhân đấy. , đúng , quên điều , thông báo cho các gia đình khác."
Nhân lúc đạo diễn vội vã rời , Ngọc Khê gọi các con: "Chúng dạo quanh đây thôi."
Đạo diễn dùng điện thoại thông báo cho tất cả các gia đình xong, chớp mắt một cái Ngọc Khê dẫn bọn trẻ mất hút, chỉ còn chiếc xe RV đậu tại chỗ.
Địa điểm giao thông thuận tiện, huyện lỵ phát triển khá , sầm uất, cửa hàng san sát. Trong tay chỉ một trăm tệ, đúng là đau đầu. Cắt giấy thì cũng là một cách, nhưng dùng một nên cô dùng nữa.
Đi ngang qua cửa hàng bách hóa, Ngọc Khê thấy vòng lắc eo, mắt cô sáng lên. Cô hăng hái tới chợ lớn, quả nhiên tìm vòng nhựa để ném. Loại vòng nhỏ bằng bàn tay, một tệ mười cái, cô mua liền một lúc năm mươi cái.
Nóng Nóng ngẩn : "Mẹ ơi, mua cái gì ạ?"
Ngọc Khê nheo mắt : "Để kiếm tiền đấy!"
Nói xong, Ngọc Khê mua ít giấy bút, cốc giấy dùng một rẻ, một túi hai mươi cái, cô mua hai túi. Tổng cộng vốn liếng hết mười lăm tệ.
Trở về xe RV, đạo diễn hóa vẫn . Ngọc Khê nhíu mày: "Không ông bảo , vẫn còn ở đây?"
Sự chú ý của đạo diễn đều đổ dồn mấy cái cốc giấy: "Lữ tổng, cô mua mấy thứ gì?"
Ngọc Khê hiểu ngay, đạo diễn vì tò mò xem cô kiếm tiền thế nào nên mới ở . Tính hiếu kỳ cũng nặng thật đấy: "Buổi tối ông sẽ ."
Vị trí xe RV đậu là quảng trường duy nhất của huyện, gần đó nhiều hàng quán, buổi tối dân chắc chắn sẽ đông.
Ngọc Khê dẫn lũ trẻ trở xe, cầm bút con đáy cốc, từ một đến mười. Số 1 đại diện cho một tệ, 10 là mười tệ. Cô còn để một cốc trống. Cô ngốc, nếu hết lên, lỡ gặp tay nghề cao thì cô lỗ vốn c.h.ế.t mất.
Sau đó, Ngọc Khê giảng bài cho các con. Đi ngoài gần một tháng, chương trình học của mấy đứa nhỏ trễ khá nhiều.
Bữa tối họ chỉ ăn trái cây đơn giản, dự định đợi khi kiếm tiền sẽ ăn đêm. Dù buổi trưa ăn muộn, ăn trái cây suốt nên cũng thấy đói lắm.
Mặt trời sắp xuống núi, ở quảng trường dần đông lên. Ngọc Khê dẫn lũ trẻ xuống xe, tìm một đất trống, mượn phấn vẽ một vạch ranh giới, xếp cốc ngay ngắn, tự thử nghiệm cách vài . Thân thủ cô khá nên ném trúng vài cái, xác suất .
Mấy đứa trẻ cũng thử vài . Thước Thước là đứa linh hoạt nhất, mười vòng thể trúng hai cái, một cốc trống và một cốc . Ba đứa còn nhắm chuẩn lắm.
Lúc Ngọc Khê đang thử nghiệm, xung quanh ít vây xem. Chờ Ngọc Khê xếp cốc xong, chẳng cần rao bán, tiến lên hỏi han.
Ngọc Khê giải thích quy tắc: "Tổng cộng bốn mươi cái cốc, chỉ mười cốc . Con từ một đến mười, tương ứng với tiền nhận . Xác suất trúng thưởng là 33%, năm tệ mười vòng ném."
Người lớn xung quanh xong lập tức thử. Ngọc Khê nắm bắt đúng tâm lý trúng thưởng và việc ai cũng tự cho rằng vận may của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-862-chieu-thuc-moi.html.]
Người đầu tiên thử nhắm khá chuẩn, ném trúng hai cái cốc, một cái trống và một cái 5. Lần coi như chơi huề vốn.
Ngọc Khê thu cốc : "Nếu ai ném trúng năm cái cốc, sẽ xếp năm cái cốc đó chỗ cũ để ở cốc nào mà nhắm một cái duy nhất. Buôn bán nhỏ, mong thông cảm."
Vừa dứt lời, nhao nhao bỏ tiền tham gia trò chơi. Không lừa đảo, ai cũng nhắm đến tờ mười tệ mà chơi. Giá đắt, trò chơi thú vị, ném trúng thì coi như giải trí, ném trúng thì là niềm vui bất ngờ.
Đạo diễn bên cạnh xem đến ngây : "Thế cũng !"
Trợ lý chạy tới từ bao giờ, rút năm tệ : " cũng thử xem."
Ngọc Khê nhanh nhẹn thu tiền: "Xếp hàng ."
Trợ lý: "Vâng ạ."
Chờ trợ lý ném xong, tiền trong tay Ngọc Khê một trăm tệ . Đây là do xác suất trúng cao, hầu như lượt nào cũng ném trúng, trừ phi ai đó cực kỳ xui xẻo.
Cuối cùng đạo diễn nhịn , đích lên chơi một lượt, thuộc diện "vận đen" nên chẳng trúng cái nào.
Buôn bán bắt đầu từ sáu rưỡi, kéo dài đến tám rưỡi, già dẫn trẻ nhỏ về cả , đám đông thưa thớt , Ngọc Khê mới dọn hàng. Lúc cuối, cô còn bán luôn cả đạo cụ cho một sạp bán đồ chơi gần đó, thế là tiền vốn về.
Thợ phim: "........" Chứng kiến bộ quá trình Lữ tổng tốn một xu mà kiếm cả mớ tiền, họ nhảy việc nữa!
Đạo diễn tiến gần, xấp tiền: "Bao nhiêu ?"
Ngọc Khê thực sự đếm: "Đợi đếm ."
Xấp tiền thì nhiều nhưng đa phần là tiền lẻ năm tệ. Sau khi đếm xong, cô nheo mắt : "Năm trăm tệ."
Đạo diễn: "Một tiếng rưỡi, năm trăm tệ!"
Ông cũng nghề luôn cho !
Ngọc Khê tiếc rẻ : "Cái mà ở thành phố lớn trong khu vui chơi, tiền trong cốc lớn hơn một chút thì còn kiếm nhiều nữa."
Đạo diễn cạn lời. Thế là lắm , đây chỉ là một huyện lỵ nhỏ, cô quá lợi hại !
Ngọc Khê nhét tiền túi: "Các con thôi, dẫn các con ăn tối."
Bốn nhóc tì đói từ lâu vì mải nhặt vòng, Thước Thước ôm bụng: "Mẹ ơi, con ăn thịt."
Ngọc Khê: "Được."
An Khang : "Bác dâu, cháu ăn sườn ạ."
Ngọc Khê tít mắt: "Được, , thôi, các con ăn gì cũng chiều hết!"
Bốn nhóc mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Đạo diễn ho một tiếng: "Cho cùng với?"
Ngọc Khê mỉm : "Góp một nửa tiền thức ăn nhé."
Đạo diễn: "........ Thôi bỏ , ăn bảy giờ tối sẽ béo lắm!"
Tám giờ, gần quảng trường vẫn còn nhà hàng đóng cửa. Ngọc Khê dẫn bọn trẻ , gọi bốn món mặn một món canh, phần ăn khá lớn. Cả nhà ăn no nê mới trở về xe RV ngủ.
Sáng sớm hôm , họ ăn sáng gần đó. Đối diện quảng trường là chợ rau, khi mua nguyên liệu và trái cây, tiền trong túi còn hai trăm hai mươi tệ.
Ngọc Khê xoa cằm, bản đồ, cảm thấy vẫn cần kiếm thêm một khoản nữa!