Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 864: Hơi muộn
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:45:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn nhóc đang ngay ngắn, mắt mở to trân trân , Ngọc Khê dậy, cô vẫn còn bốn đứa nhỏ cần chăm sóc. Lúc nãy chúng dọa sợ , trẻ con kinh hãi thì dỗ dành một chút. Cô đắp chăn cho bốn đứa: "Ngủ các con!"
Đồng hồ sinh học của bốn đứa trẻ vốn chuẩn, xe rung lắc nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc chúng nhắm mắt . Ngọc Khê lượt xoa tóc từng đứa, ghé tai gọi khẽ tên chúng. Đợi đến khi các con ngủ say, hai cô gái trẻ cũng chen chúc ghế sofa ngủ .
Ngọc Khê đồng hồ, nửa tiếng trôi qua, xe chạy qua một ngôi làng khác. Trái tim đang treo lơ lửng của cô mới hạ xuống một chút.
Thợ phim gọi điện tới: "Lữ tổng, phía là thị trấn , chúng trấn ?"
Ngọc Khê: "Không , lên thẳng quốc lộ, chúng về hướng tỉnh lỵ."
Thợ phim ngẩn : "Không báo cảnh sát ?"
Ngọc Khê suy nghĩ thấu đáo hơn: "Đến tỉnh lỵ báo cảnh sát cũng giống ."
Cô thể nghĩ nhiều, ngộ nhỡ đó là một ổ buôn thì nhất nên cách xa một chút. Còn nếu là trường hợp cá biệt, xung quanh là họ hàng làng xóm, phụ nữ dẫn theo con nhỏ, lỡ như họ hàng tìm tới, vì đứa trẻ, liệu phụ nữ thực sự quyết tâm kiện chồng ?
Hiện tại, điều quan trọng nhất là rời khỏi đây, càng xa càng . Không chỉ vì hai con nọ, mà còn vì họ đang dẫn theo bốn đứa trẻ, an là hết.
Chỗ nào xe RV đều , Ngọc Khê dám ngủ, cô tựa cạnh giường, đồng hồ đếm từng phút. Cho đến khi lên đường cao tốc một tiếng, khỏi địa phận thành phố đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tựa thành giường mơ màng chợp mắt.
Đến khi trời sáng, Ngọc Khê phát hiện xe dừng. Mở mắt thì sáu giờ sáng, cô kéo rèm thấy xe đang ở khu vực nghỉ chân.
Ngọc Khê dậy, thấy tài xế phía đang gục xuống vô lăng ngủ say sưa. Cô cầm tiền xuống xe, tới xe của tổ chương trình, thấy bên trong đều đang ngủ, xem đều mệt rã rời.
Ngọc Khê bản đồ khu nghỉ chân, quãng đường còn chỉ mất hai tiếng nữa là đến tỉnh lỵ. Cô ngáp dài một cái trở về xe, lâu thức đêm, chỉ mắt khó chịu mà cả cũng mỏi nhừ.
Tiếng động xe lớn hai cô gái tỉnh giấc, họ vội vàng dậy đầy ái ngại: "Lữ tổng, để chúng em về xe của đoàn ạ."
Ngọc Khê xua tay: "Cứ đó , xe còn chỗ , đang nghỉ cả."
Hai cô gái , một cô bảo: "Chúng em bên cạnh thôi, cô lên đây nghỉ một lát ạ!"
Quầng thâm mắt Ngọc Khê đúng là rõ, nhưng cô chút ưa sạch sẽ, giường khác qua cô sẽ : "Không , cũng ngủ nữa. Để vệ sinh cá nhân, quần áo . Nếu các em ngủ thì về lấy quần áo , rửa mặt xong khu dịch vụ ăn sáng."
Hai cô gái thực sự dám nán , họ ngờ ngủ quên mà chiếm chỗ của cô. Trong mắt họ, Lữ tổng là sự hiện diện áp đảo cả đạo diễn, dám đắc tội!
Ngọc Khê đợi hai cô gái lấy đồ xong ngoài mới bắt đầu quần áo. Nhìn đống chăn gối xếp gọn, cô lặng lẽ quan sát vài giây. Sự xuất hiện của phụ nữ nọ đảo lộn kế hoạch.
Ngọc Khê cầm tiền mua canh rong biển và mấy quả trứng luộc, lấy sushi gọi bốn nhóc dậy ăn sáng.
Sau bữa sáng, những trong xe tổ chương trình cũng xuống xe. Người phụ nữ cũng quần áo. Ban đêm rõ, ban ngày mới thấy hết : quần áo chị bẩn thỉu, mặt mày xanh tím, tóc còn dấu vết lửa sém. Đứa trẻ để bán giá nên gầy, nhưng nhát, hễ thấy lạ là nép lòng .
Lúc ăn sáng, phụ nữ chắc lâu ăn, đói lả . Dù đói đến mức còn sức lực nhưng đôi tay ôm con bao giờ nới lỏng. Đó chính là tình mẫu tử.
Ăn xong, an , phụ nữ mới bật vì vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-864-hoi-muon.html.]
Ngọc Khê đưa khăn giấy qua: "Đừng nữa, chuyện qua ."
Bàn tay phụ nữ quanh năm lao động đầy những vết nứt nẻ. Chị lau nước mắt, cô gái trong đoàn phim nhịn hỏi: "Người bán đứa trẻ là bọn buôn ạ?"
Người phụ nữ lắc đầu: "Không , là bố và bà nội của nó. Bố nó là con một, lúc m.a.n.g t.h.a.i đứa thứ hai, để nộp phạt, đứa con gái đầu lòng họ bán , bên ngoài thì bảo là ngã núi c.h.ế.t, thực chất là bán . Đứa thứ hai sinh cũng là con gái, họ nếm vị ngọt của việc bán con, một đứa trẻ còn nhiều tiền hơn cả năm lụng, nên chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà bán luôn. Sau đó..."
Người phụ nữ khựng , nghẹn ngào nức nở!
Mọi xung quanh mà ngẩn . Gã bố và bà nội còn độc ác hơn cả bọn buôn , hổ dữ còn nới thịt con, mà họ bán chính con ruột .
Giọng phụ nữ đầy thù hận: "Sau đó mang thai, họ còn lải nhải đòi con trai nữa, trái còn mong là con gái vì bán tiền. Những năm qua, năm đứa con gái, đây là đứa nhỏ nhất. sinh nữa nên nó mới giữ . Cách đây lâu, theo họ bán sản vật núi rừng, tình cờ gặp đứa con gái lớn bán thành phố. nhận nó, con bé lấy chồng, nhưng sống cuộc đời bằng con . hận lắm, đều tại , những năm qua quá tê liệt , thực sự hận quá!"
Thợ phim: "Hồi đêm chị bảo, họ định bán cả đứa nhỏ ?"
Người phụ nữ sụt sịt: "Biết sinh nữa, họ con trai nên định bán con gái nhỏ để lấy tiền cưới vợ khác, còn nhốt . lén dẫn con bỏ trốn."
Đến lúc mới rõ đầu đuôi, đúng là mở mang tầm mắt.
Cô gái mới nghiệp thể tin nổi: "Đã là thế kỷ 21 , vẫn còn những kẻ ngu , coi thường pháp luật như ?"
Thợ phim đáp: "Em là con cái thành phố, là công chúa nhỏ trong nhà, giáo d.ụ.c . Ở một vùng sâu vùng xa, những tình trạng chỉ là cá biệt ."
Chủ đề quá nặng nề. Ngọc Khê đứa trẻ ngây thơ trong lòng phụ nữ, chị , sự tỉnh ngộ đến muộn, những đứa con đều bán cả .
Ngọc Khê đồng hồ, hiệu thể tiếp. Hai tiếng , đoàn xe tới tỉnh lỵ. Đạo diễn đến từ và liên lạc qua điện thoại để nắm bắt tình hình.
Đến đồn cảnh sát, phụ nữ báo án. Qua trò chuyện mới , bán con là phạm pháp, đây là sự trả thù muộn màng của chị .
Những việc còn , nhóm Ngọc Khê thể can thiệp sâu hơn nữa.
Hai cô gái trẻ lòng nỡ: "Sức khỏe chị , con nhỏ thế , cuộc sống đây!"
Ngọc Khê phụ nữ ôm chặt lấy con. Chị thể về làng nữa, nhà ngoại chắc chắn cũng lánh mặt chị thôi. Điều dễ đoán, nỗi khổ của chị chắc chắn nhà ngoại đều nhưng họ luôn im lặng tiếng, chứng tỏ chẳng coi chị gì. Giờ đèo bòng thêm đứa nhỏ, cuộc sống sẽ vô cùng gian nan.
Ngọc Khê đạo diễn: "Trong túi ông còn bao nhiêu tiền?"
Đạo diễn: "....... Làm gì?"
Ngọc Khê vẻ mặt cảnh giác của đạo diễn thì cạn lời: "Thôi bỏ , dùng tiền của ."
Nói xong, cô lấy ví từ trong túi . Dù giờ phim nữa, dùng tiền cá nhân vấn đề gì. Gần đó cây ATM của ngân hàng, băng qua đường, Ngọc Khê bên trong ngân hàng, xác nhận lầm, cô đẩy cửa bước : "Sao ở đây?"