Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 868: Hiểu em trai không ai bằng chị
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:45:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệu Diệu: "......."
Chẳng lẽ các bạn đủ hiểu ? Mình mới thèm nhé!
Ngọc Khê thầm thấy may mắn vì đến kịp. Những đứa trẻ đều cha tổn thương cả . Mấy nhóc tì Ngọc Khê đều mặt, dường như hồi khai giảng tiểu học gặp phụ một , đó thì chẳng bao giờ thấy nữa.
Diệu Diệu liếc mắt thấy , liền dắt các bạn chạy ùa tới: "Mẹ ơi!"
Ngọc Khê cúi đỡ lấy ba lô vai con gái, nhấc nhấc thử: "Sáng nặng thế , con mang gì về thế?"
Diệu Diệu chớp mắt: "Bọn con thủ công ạ, con nên mang về cùng . Mẹ ơi, tối nay thời gian ?"
"Có chứ, tối nay sẽ cùng Diệu Diệu đồ thủ công."
Nói thật, cô rảnh chút nào, bao nhiêu công việc gửi hòm thư đang chờ xử lý tối nay đấy!
Hai bé bên cạnh im bặt, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ. Chúng cứ ngỡ bạn phét, kết quả là thật. So sánh với bố , chúng càng thấy tổn thương hơn.
Diệu Diệu vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt các bạn, thế giới hai con cô, ai phép phiền.
Cậu nhóc tóc xoăn gọi với theo: "Diệu Diệu, chúng là em bái thiên địa cơ mà, bạn định bỏ rơi bọn thế ?"
Ngọc Khê: "........"
Cô thấy cái gì ? Anh em kết nghĩa bái thanh thiên? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của con gái, Ngọc Khê cảm thấy thật khó tả. Cô cứ ngỡ con gái trưởng thành, hóa cũng lúc ngây ngô thế .
Cậu bé tóc thẳng thấy biểu cảm của Ngọc Khê thì ngượng ngùng giải thích: "Bọn cháu chơi với từ mẫu giáo, em nhưng hơn cả em, nên mới học theo 'Kết nghĩa vườn đào' ạ. Thưa dì, dì vắng suốt, Diệu Diệu ở nhà Phương Huyên nên bọn cháu sang chào hỏi chính thức . Để cháu giới thiệu, cháu là đại ca Trình Phàm, đây là nhị Thịnh Quân, Diệu Diệu nhỏ nhất ạ."
Ngọc Khê: "....... Chào các cháu."
Cô cảm thấy hồi nhỏ so với lũ trẻ bây giờ đúng là ngốc xít. Tầm tuổi con gái cô hồi đó còn đang chơi đồ hàng, còn con gái cô kết nghĩa vườn đào .
Nhóc Thịnh Quân tóc xoăn trợn tròn mắt , vẻ mặt "moe" đến mức Ngọc Khê tan chảy. Đứa trẻ quá đáng yêu, nhất là mái tóc xoăn tít, thật nỡ từ chối.
Diệu Diệu lườm một cái: "Hôm nay là thế giới riêng của với , các bạn phiền."
Nói xong cô bé kéo thẳng về phía bãi đỗ xe. Anh em kết nghĩa gì chứ, cô bảo mà. Cô đúng là đầu óc vấn đề mới đồng ý kết nghĩa, giờ hối hận c.h.ế.t .
Cậu nhóc tóc xoăn mím môi, dỗi: "Mai chơi với bạn nữa."
Diệu Diệu vẫy vẫy tay: "Cảm ơn bạn nhiều nhé! Trình Phàm, giúp ghi , đây là thứ 105 bạn bảo chơi với , hy vọng là thật."
Trình Phàm mỉm vẫy tay: "Được, sẽ nhớ giúp bạn. cá là ngày mai bạn vẫn sẽ mang đồ ăn cho bạn thôi."
Ngọc Khê xem trọn vẹn màn "tình bạn rạn nứt" của lũ trẻ. Bảo là kết nghĩa vườn đào cơ mà? Rõ ràng là Diệu Diệu và Trình Phàm hợp sức bắt nạt nhóc tóc xoăn thì . Nhìn nhóc con tức đến phồng cả má, Ngọc Khê thấy nỡ, quá... quá... quá là đáng yêu .
Lên xe Ngọc Khê vẫn còn cảm thán: "Thịnh Quân trai quá phạm quy , thằng bé càng lớn càng tinh xảo thế nhỉ?"
Hồi gặp, , hồi kiểu tóc của Thịnh Quân che bớt mặt, giờ đổi kiểu lộ rõ gương mặt .
Diệu Diệu hừ một tiếng: "Cậu tâm cơ lắm, đừng để lừa. Cậu giỏi dùng cái mặt đó lừa các cô giáo nhất đấy."
Ngọc Khê nheo mắt , con gái ghen , cô nhắc đến bạn của con nữa.
Diệu Diệu thở phào, quyết định dẫn Thịnh Quân về nhà nữa. Thằng nhóc hồi để tóc mái dài vì nhầm là con gái, giờ dáng con trai , tóc cũng cắt ngắn, trông cực kỳ hút hồn , phân biệt tuổi tác luôn. Cô cảm thấy một nỗi nguy cơ mãnh liệt, nhịn sờ sờ mặt : "Mẹ ơi, con xinh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-868-hieu-em-trai-khong-ai-bang-chi.html.]
Ngọc Khê ngẩn , đây là đầu tiên con gái hỏi về ngoại hình. Cô kỹ con gái: "Xinh chứ."
Cô vốn , con gái càng xuất sắc hơn!
Diệu Diệu: "Vậy con với Thịnh Quân thì ạ?"
Ngọc Khê im lặng hai giây. Con gái so nhan sắc với một bé, cô hồi tưởng đến gương mặt của Thịnh Quân. Bây giờ bọn trẻ lớn, da dẻ đều mịn màng, sự khác biệt giữa nam và nữ rõ rệt như lớn, hình như mỗi một vẻ? Một chín một mười, thật khó phân thắng bại!
Diệu Diệu buồn bực: "Con đến một đứa con trai cũng bằng ."
Quả nhiên đề phòng Thịnh Quân là đúng!
Ngọc Khê bật : "Nó là con trai, con với nó cùng một hệ mà so!"
Diệu Diệu: "......." Hình như ngốc thật , so sắc với con trai!
Xe đến trung tâm thương mại, Ngọc Khê đưa con gái mua quần áo. Cô bé cực kỳ vui sướng, nắm c.h.ặ.t t.a.y rời.
Hai con mua hết hàng đến hàng khác, lúc ngoài đến giờ cơm tối. Ngọc Khê đặc biệt gọi điện về nhà báo hôm nay về ăn cơm.
Diệu Diệu là một chị : "Mẹ ơi, hiếm khi ngoài một chuyến, chúng mua quà cho các em ạ!"
Ngọc Khê: "Được thôi!"
Diệu Diệu chỉ hiệu sách: "Con thấy các em chơi cả tháng chắc chắn là bỏ lỡ nhiều bài vở . Mua ít vở tập chữ và sách bài tập ạ, con bỏ tiền túi mua, mỗi đứa hai bộ."
Ngọc Khê: "........"
Lúc nãy cô còn đang cảm động vì tình chị em thắm thiết, con gái ơi, cái vẻ mặt nghiêm túc của con suýt thì tin thật đấy!
Diệu Diệu nheo mắt : "Các em chắc chắn sẽ vui lắm."
Ngọc Khê: "........" Không, chúng nó sẽ thét mất, chẳng ai cần sự "quan tâm" của chị gái .
Diệu Diệu chẳng thèm quan tâm, bước hiệu sách, chọn cho mấy nhóc tì mấy quyển vở tập cực dày. Rõ ràng cô bé mấy đứa em trai ghét nhất là chữ. Ngọc Khê chút tự hào, đứa trẻ dường như thừa hưởng gen của cô, dùng đòn hiểm mà nhẹ nhàng giỏi thật đấy!
Ngọc Khê thấy con gái mua cho mấy quyển truyện tranh, còn lý lẽ hùng hồn: "Con cũng cần kết hợp học tập và giải trí, mấy bộ truyện lắm ạ."
Ngọc Khê vốn quan tâm đến đồ dùng của con cái nên liếc mắt là nhận ngay: mấy quyển chính là tập mới nhất của bộ truyện mà bốn thằng nhóc lải nhải suốt nửa tháng nay, cứ đòi về là mua bằng . Cô lặng thinh, đúng là hiểu em trai ai bằng chị, mấy nhóc tì mà đấu với Diệu Diệu thì chỉ nước đè bẹp!
Ngọc Khê thầm thắp nến cho các con trai, cho chúng nó đắc ý quên , quên mất ai mới là đại ca trong nhà, đáng đời lắm!
Chọn sách xong, hai con ăn cơm. Diệu Diệu ăn đồ ngọt, Ngọc Khê dẫn con , gần đó một quán môi trường .
Diệu Diệu cầm thực đơn gọi món và đồ ngọt, còn gọi thêm nước trái cây tươi.
Ngọc Khê những món con gái gọi cho , lòng ấm áp lạ thường. là con gái của , sở thích của cô con bé đều hết.
Đến khi nước trái cây bưng lên, Ngọc Khê vểnh tai ngóng. Giọng quen quá, ngoảnh thì thấy hai bước đều đội mũ lưỡi trai, lúc tháo mũ .
Người phụ nữ đeo khẩu trang, nhíu mày : "Anh tháo mũ gì?"