Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 871: Hai cực hóa
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:45:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Quân Mân hỏi: "Bố, bố đến đón nhà họ Lâm ạ?"
Lữ Mãn gật đầu: " thế, hôm qua mưa bão lớn nên chuyến bay hủy, đổi sang hôm nay. Các con cứ về , bố đợi một lát."
Ngọc Khê định ở : "Bố, để con ở cùng bố!"
Lữ Mãn xua tay: "Thôi, các con về hết , con ở thì xe còn chỗ ."
Ngọc Khê: "........ Vâng ạ."
Phía ngoài sân bay, xe chờ sẵn từ sớm. Khi về đến nhà, trong sân chật kín , đều là họ hàng, bà con ở Tây Bắc ai đến đều đến đông đủ.
Chỉ tiếc là duy nhất ông nội tự về , còn ông nhị thì sức khỏe cho phép đường xa nữa.
Vợ chồng Ngọc Thanh ngày mai mới tới , cả hai đều là những bận rộn, một khó khăn lắm mới xin phép, một thì đang vướng vụ án, cố lắm mới nặn chút thời gian.
Lễ đính hôn diễn thuận lợi, tiệc đặt tại khách sạn năm trong thành phố. Khách mời đến dự lễ đính hôn khá đông, đối tác ăn của bố , hàng xóm láng giềng nhiều năm, và nhà họ Lâm cũng ít.
Sau lễ đính hôn, ai nấy tất bật với công việc, họ hàng xa gần đều về. Ngọc Chi và Lâm Thanh cũng theo Trịnh Mậu Nhiên trở về thủ đô, trái vợ chồng Ngọc Khê dắt theo các con ở thêm hai ngày.
Đêm khi rời , cả gia đình trong sân tận hưởng cái khí mát mẻ hiếm hoi của mùa hè.
Lữ Mãn nhấp ngụm con rể rót, : "Đợi đến cuối năm Ngọc Chi kết hôn xong là bố chẳng còn gì lo lắng nữa ."
Ngọc Khê bố , mười mấy năm trôi qua, bố và còn trẻ nữa. Làm kinh doanh vốn dĩ lao tâm khổ tứ, dù bảo dưỡng thế nào thì mái tóc của hai cũng giấu nổi những sợi bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn so với cùng tuổi, trông vẻ già nhiều.
Ngọc Khê bận rộn, lâu chú ý đến dung mạo của bố , nhất thời mũi cô thấy cay cay: "Bố, bố và bận rộn bao nhiêu năm , cũng đến lúc hưởng phúc ạ. Ba chị em con đều để bố lo lắng, tiền bạc thiếu, bố cũng nên buông bỏ sự nghiệp trong tay, tranh thủ lúc tuổi quá cao mà đây đó, ngắm giang sơn gấm vóc đang phát triển của . Đi hết trong nước thì du lịch nước ngoài."
Điều khiến Lữ Mãn tự hào nhất là sự nghiệp hiện tại, mà là ba đứa con tiền đồ. Người già , đừng ông kiếm ít tiền, nhưng với những cùng trang lứa, cái để so bì vẫn là con cái. Nhìn con gái, ông đặt chén xuống: "Tuổi tác lớn , đúng là lực bất tòng tâm, còn cái khí thế như vài năm nữa. Vốn định đợi đến Tết mới với các con, giờ luôn để con khỏi vướng bận."
Ngọc Khê: "Con đang đây, bố ạ."
Lữ Mãn bảo: "Ông nội con định về nữa, bên còn họ hàng thích, ông ở Tây Bắc. Bố và con cũng bàn bạc , đợi Ngọc Chi cưới xong, mấy cái xưởng bên sẽ xử lý hết, cũng định sang Tây Bắc ở. Bao nhiêu năm nay, chúng ông bà mà tròn trách nhiệm, đến ở luân phiên nhà các con vài năm, giúp trông nom lũ trẻ. Đợi vài năm nữa, chúng sẽ ở bên cạnh phụng dưỡng ông nội, khi tiễn cụ , chúng du lịch cũng muộn."
Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ ông bà cứ ôm khư khư cái sự nghiệp cả đời: "Bố tính toán trong lòng là ạ."
Lữ Mãn u sầu : "Chỉ tiếc là, tiền bố kiếm , đối với các con bây giờ chỉ còn là những con ."
Chẳng chút cảm giác thành tựu nào cả. Ban đầu cứ nghĩ cố kiếm thật nhiều tiền để tạo dựng cuộc sống cho các con, ý tưởng thì đấy, kết quả là chẳng đứa nào cần, tiền kiếm nhiều đến mấy cũng chỉ là những con vô cảm. Dần dần, nhiệt huyết với sự nghiệp ngày càng ít , khi tuổi, họ càng ở bên cạnh con cháu hơn.
Ngọc Khê vẻ mặt buồn bực của bố mà bật . là , cô thiếu tiền, bôn ba mười mấy năm, tiền bạc thực sự chỉ là những con . Ngọc Thanh kiếm nhiều bằng, nhưng với những nghiên cứu khoa học, tiền bạc thực sự coi trọng. Ngọc Chi thì càng .
Nghĩ , hai ông bà đúng là buồn bực thật.
Sáng sớm hôm , vợ chồng Ngọc Khê dắt các con về thủ đô, điểm thi cuối kỳ cũng .
Điểm của Diệu Diệu đều là 100 tuyệt đối, cả nhà quen nên chú ý nhiều, điều quan tâm hơn cả là con bé sắp trại hè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-871-hai-cuc-hoa.html.]
Vì Phương Huyên từng nên Ngọc Khê mới yên tâm đăng ký trại hè quốc tế, nếu cô thực sự an tâm để con gái một dù kèm. Giờ thì càng yên tâm hơn vì cả nhà họ cũng sẽ sang đó ngay đó.
Ngọc Khê đến công ty mà ở lỳ trong nhà, Phương Huyên và Diệu Diệu sát bên cúi đầu nghiên cứu bản đồ. Nhìn từ phía , Phương Huyên trông cứ như lớn .
Nhoắt một cái, chiều cao của Phương Huyên vọt lên một mét tám. Đứa trẻ thuộc dạng trổ mã sớm, Ngọc Khê còn chẳng cạnh bé, cao quá.
Diêu Trừng ghé sát , nhỏ giọng : "Tình cảm thanh mai trúc mã đúng là thật. Chị dâu , chị bảo em nên tìm cho Hạ Hạ một thanh mai trúc mã ?"
Ngọc Khê Diêu Trừng đang mắt sáng rỡ, vị là thật sự ý định đó đây: "Cái cũng tùy duyên nữa, đôi thanh mai trúc mã nào cũng thành đôi ."
Diêu Trừng nghĩ ngợi: "Vậy thì thôi ."
Ngọc Khê con gái và Phương Huyên, càng càng thấy xứng đôi. Con gái cô chiều cao cũng thấp, đều thuộc diện trổ mã sớm rèn luyện từ nhỏ nên cao hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa. Ngọc Khê hài lòng nhất là chiều cao của con gái ước chừng thể phá mốc một mét bảy, tâm nguyện bấy lâu của cô chỉ thể để con gái thực hiện giúp thôi.
Hai ngày , Ngọc Khê tiễn con gái và Phương Huyên , đó bắt đầu chuẩn hành lý.
Cặp sinh đôi nước ngoài, An Khang và Dạng Dạng mắt rơm rớm. Chỉ tiếc là thương lượng gì hết, Dạng Dạng theo Diêu Trừng về nhà ngoại vì ở đó tính bảo mật nhất, thằng bé sẽ phiền.
An Khang theo kế về thành phố S. Chu Lộ ốm nghén nghiêm trọng, bà đích chăm sóc. Còn của Mạnh Hàn tuy cũng chăm sóc nhưng ông nội của Mạnh Hàn nhồi m.á.u cơ tim suýt nữa cứu , giờ qua cơn nguy kịch nhưng vẫn đang viện, thực sự thể rời .
Kết quả là Diêu Trừng và kế đều cả, vợ chồng Ngọc Khê đợi thêm hai ngày.
Ngọc Khê cũng thu xếp xong hành lý, quần áo cần mang nhiều, sang nước ngoài mua mới là .
Trong nhà cuối cùng chỉ còn Niên Phong. Niên Quân Mân vắng một tháng, Niên Phong ở trông nom tập đoàn.
Chuyến bay dài, vợ chồng Ngọc Khê quen, nhưng lũ trẻ thì thích ứng , dù là khoang hạng nhất vẫn thấy thoải mái.
Đến nơi thì ở trong nước đang là ban đêm. Vốn dĩ nghỉ ngơi nên xuống máy bay là hai đứa trẻ lăn ngủ mất.
Niên Quân Mân xoa xoa trán: "Hai thằng nhóc mất vài ngày để điều chỉnh lệch múi giờ đây."
Ngọc Khê đắp thêm áo cho các con để tránh cảm lạnh: "Trong nhà em , cứ yên tâm việc của !"
"Được, đợi xử lý xong những việc khẩn cấp, chúng sẽ tham quan khắp nơi."
"Vâng ạ."
Ở nước ngoài, nhà Ngọc Khê cũng bất động sản. Không là căn nhà của Niên Phong và Uông Hàm ngày xưa, căn đó Niên Phong thấy ghê tởm nên bán từ lâu . Sau đó ông mua một căn khác, cả vườn tược , trong mắt bản địa thì đó là khu nhà giàu.
Đừng nước ngoài vẻ hào nhoáng, cách giàu nghèo là nghiêm trọng nhất. Khu nhà giàu trường học nhất, tài nguyên nhất, cửa hàng đắt đỏ nhất và nhiều cảnh sát bảo vệ an ninh nhất. Còn khu nhà nghèo thì môi trường hỗn loạn nhất, trời tối dám đường, kính cửa sổ của một cửa hàng còn là kính chống đạn. Quả thực đó là sự tồn tại của hai cực âm dương, khu nhà giàu tươi bao nhiêu thì khu nhà nghèo tăm tối bấy nhiêu.
Căn nhà của Ngọc Khê luôn quản gia chuyên nghiệp trông nom, túc trực chờ đợi chủ nhân trở về bất cứ lúc nào.
Xe đến nơi thì lũ trẻ cũng tỉnh giấc. Đây là đầu tiên chúng đến đây, và thật Ngọc Khê cũng là đầu. Đã quen với biệt thự trong nước, giờ thấy căn biệt thự ở nước ngoài , Ngọc Khê cảm thấy sâu sắc rằng biến thành "gái quê" đầu tỉnh .