Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 88: Địa Đạo

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:41:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gian bếp qua thì vẻ bình thường, hoang tàn, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn thể phát hiện vấn đề. Mọi thứ xung quanh đều mục nát, nhưng bệ bếp lò tương đối nguyên vẹn, đây chính là điểm nghi vấn lớn nhất.

Ngọc Khê tiến đến bệ bếp. Cái bếp bằng đất nện gì bất thường, nhưng kỹ thì nó quá kiên cố, hơn nữa lỗ đặt nồi quá lớn. Cái dùng loại nồi sắt to đến mức nào cơ chứ, chui cũng còn lọt.

Ngọc Khê nhấc chân bước trong hố bếp, dùng chân gạt lớp đất , chẳng mấy chốc lộ những viên gạch xanh. Gạch những lỗ nhỏ, đây là lỗ thông gió để tàn tro rơi xuống.

Ngọc Khê nhảy ngoài, cúi thử lấy gạch xanh . Nó nặng, sức của Ngọc Khê đủ: "Bố, bố ơi, qua giúp con bê cái với."

Lữ Mãn phủi bụi dậy. Trịnh Cầm chỗ con gái chỉ, mắt sáng rực lên: "Phải , nghĩ nhỉ."

Lữ Mãn bắt tay ngay. Vì năm tháng lâu nên ông dùng sức lay mạnh mấy cái nó mới bắt đầu chuyển động. May mà ông sức khỏe, xoay xở một hồi mới nhấc viên gạch xanh . Viên gạch chỉ nặng mà còn cực kỳ chắc chắn.

Trịnh Cầm giọng run run vì xúc động: "Chắc chắn là ở đây , ngay bên thôi, dọn hết lớp tro ."

Lữ Mãn lau mồ hôi: "Hai con nghỉ , để ."

Lữ Mãn đào mười phút mới dọn sạch lớp tro. Bên là một lớp gạch xanh khác, là gạch đặc lỗ, xếp ngay ngắn thành từng lớp. Ông khuân từng viên lên, lượng hề ít, xếp chồng lên mấy tầng liền.

Ngọc Khê chằm chằm theo ánh đèn pin, chẳng mấy chốc đào tới đáy. Lúc cái hố sâu hai mét, bên còn gạch xanh nữa, chỉ lớp đất dày, trống rỗng.

Trịnh Cầm tin bên gì: "Gõ thử xem âm thanh lạ ."

Lữ Mãn gõ thử lắc đầu: "Bên bùn đất thôi, gì cả."

Ngọc Khê đống gạch xanh xếp đầy mặt đất, mím môi suy nghĩ. Chỗ gạch chắc chắn vấn đề. Nhìn độ cao trong hố, não bộ cô xoay chuyển cực nhanh: "Bố, bố xem xung quanh thành hố , xem dấu vết gì giống cánh cửa . Dưới đất thì nhất định ở bốn phía."

Trịnh Cầm bừng tỉnh: "Vẫn là con gái thông minh. Nhà nó ơi, mau xem thử ."

Lữ Mãn nương theo ánh đèn pin sờ soạn khắp nơi, đột nhiên mắt ông trợn tròn. Trong một khe hở, ông chạm một sợi dây thép. Ông ngậm đèn pin miệng, dùng sức kéo mạnh sợi dây. Kéo thật! Bức tường đất mặt rơi rụng xuống một lớp mỏng, lộ một cánh cửa sắt: "Tìm thấy ! Tìm thấy !"

Ngọc Khê kích động đến mức suýt nhảy dựng lên, quả nhiên đồ thật.

Trịnh Cầm giục: "Mau mở xem bên trong gì."

Lữ Mãn lắc đầu: "Có khóa, cửa khóa , chìa."

Trịnh Cầm hề nản lòng, cửa khóa mới là chuyện lạ! Cánh cửa chính là hàng phòng thủ cuối cùng : "Anh mô tả xem, loại khóa gì?"

Lữ Mãn hiệu: "Loại khóa dài ngày xưa của nhà em , cái khó mở."

Ngọc Khê chớp mắt: "Sao khổ sở vì cái khóa thế ạ? Cứ dùng rìu bổ thẳng là xong."

Nếu là loại ổ khóa tra chìa cánh cửa thì lẽ bó tay vì phá cửa sắt quá tốn sức, mà nhà chẳng thợ khóa chuyên nghiệp. đây là loại khóa treo móc xích, thì chẳng gì khó khăn cả.

Mắt Lữ Mãn sáng lên, ông quan sát kỹ vị trí ổ khóa: "Chắc là ."

Ngọc Khê tiếp lời: "Bố, bố cứ thử . Đêm nay chúng mang thì ngày mai nhất định sẽ khác lấy mất. Vả động thì thể khôi phục như cũ ."

Ngọc Khê khiến Lữ Mãn thêm quyết tâm: "Được, hai con ngoài canh chừng ."

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng ạ."

Ngọc Khê và kế ngoài cửa. Lúc gần một giờ sáng, đêm đông lạnh thấu xương, gió thổi qua là buốt đến tận tim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-88-dia-dao.html.]

Trịnh Cầm quấn chặt thêm lớp áo: "Cũng may chỗ cách xa làng, nếu tiếng đập khóa của bố con thu hút hàng xóm láng giềng tới ."

Ngọc Khê: "Vâng ạ. Mẹ ơi, bảo cái địa đạo bí mật thế chắc đồ bên trong ít nhỉ? Nếu mở thì nhà mang về kiểu gì đây?"

Trịnh Cầm trầm ngâm: "Mang về là một chuyện, chỉ sợ ngày mai ai mò đến phát hiện chỗ mở, đồ bên trong biến mất, họ sẽ nghi ngờ đến nhà . Đồ để ở nhà an , lòng tham con khó lường lắm."

Ngọc Khê đảo mắt: "Ông bà nội nhà, cứ cất tạm hầm nhà ông bà . Chờ sóng gió qua hãy mang đặt ở nơi kín đáo hơn."

Trịnh Cầm cũng nghĩ chỗ nào hơn: "Được, cứ để nhà ông bà . Chờ êm xuôi thì lên thành phố mua một căn nhà, đào cái hầm cho đó, mua thêm hai cái két sắt nữa."

Ngọc Khê tò mò: "Mẹ ơi, thấy két sắt bao giờ ?"

Trịnh Cầm lắc đầu: "Mẹ thấy, hồi nhỏ chỉ bà ngoại kể thôi."

Ngọc Khê thầm cảm thán, địa chủ giàu nhất vùng năm xưa đúng là lắm tiền thật, đến két sắt còn dùng . lo lắng, thứ chôn đất két sắt .

Hai con ngoài hai mươi phút mới thấy tiếng động bên trong, vội vàng chạy nhà.

Lữ Mãn mệt lử nhưng miệng toe toét: "Mở , mở !"

Trịnh Cầm: "Mau mở cửa xem bên trong thế nào."

Ngọc Khê vội ngăn : "Đợi chút , bao nhiêu năm mở, bên trong dưỡng khí . Bố, con mang nến đây, bố châm thử xem ."

Lữ Mãn nhận lấy nến, khen ngợi: "Vẫn là con gái bố chu đáo."

Lữ Mãn kéo cửa , đèn pin soi bên trong. Không gian quá lớn. Ông cẩn thận châm nến, ngọn lửa vụt tắt, chứng tỏ bên trong thiếu oxy. Ông tránh khỏi cửa một lát cho thông khí châm , nến cháy bình thường mới bước .

Lữ Mãn dùng gạch xanh xếp thành bậc thang để đưa hai con xuống. Cả gia đình ba bước trong.

Địa đạo lớn, rộng đầy mười mét vuông. Bên cạnh giá để nến, đặt nến lên là cả căn hầm bừng sáng.

Trong hầm chỉ vài chiếc rương lớn, cao nửa mét, dài một mét, cửa khóa kỹ, và vài chiếc rương nhỏ hơn đặt ở cùng. May mà két sắt.

Ngọc Khê những chiếc rương: "Mấy rương nhỏ đừng mở ở đây, mang luôn. Rương lớn chắc là khiêng nổi, mở chia nhỏ mang nhiều đợt. Bố, để con lên gọi Ngọc Thanh qua phụ."

Lữ Mãn đếm rương: hai rương lớn, bốn rương nhỏ, lượng hề ít. Không bên trong chứa những gì, nhưng tất cả đều là của vợ ông. Vợ ông chịu khổ bao nhiêu năm, đây là những gì bà xứng đáng nhận.

Lữ Mãn đưa con gái lên: "Con bảo Ngọc Thanh dắt xe đẩy đây, mang thêm hai cái sọt nữa, cả dây thừng nữa, loại dây thừng dày ."

Ngọc Khê gật đầu: "Vâng ạ."

Ngọc Khê tìm thấy Ngọc Thanh, nhóc đang canh gác từ xa, mặt đỏ bừng vì lạnh: "Chị, tìm thấy ạ?"

"Tìm thấy , chị em về lấy xe chuyển hết đồ về nhà."

Ngọc Thanh tuổi nhỏ nhưng hiểu chuyện, xoa xoa tay, hào hứng vô cùng: "Vâng ạ!"

Trên đường về, Ngọc Khê thầm cảm thấy may mắn vì quê tuyết. Nếu tuyết, dấu vết xe qua sẽ lộ hết. Nghĩ đến dấu vết, Ngọc Khê nheo mắt, trong đầu nảy một ý tưởng.

Hai chị em bộ nhanh, chẳng mấy chốc về tới nhà. Khi , hai chiếc rương lớn mở . Ngọc Khê và em trai trèo xuống, chỉ thấy bố đang ngẩn ngơ như phỗng...

 

 

Loading...