Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 880: Trò chơi
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:45:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Hải Dương : "Vốn dĩ là chuyện cả nhà cùng vui, Lữ tổng cứ nhất định ép , thì thể trách tiểu nhân ."
Ngọc Khê khẩy: "Còn bản mang bộ mặt tiểu nhân, , khá là tự giác đấy. Đã thì cút ."
Mặt Ôn Hải Dương đen : "Xem Lữ tổng thực sự sợ bại lộ hành tung ."
Ngọc Khê nheo mắt: "Sợ chứ, ai bảo sợ nào, còn các con yên học cơ mà. so với việc sợ, Ôn tổng mới là nên sợ mới đúng. Ví dụ như chuyện nhận tiền hoa hồng cao ngất ngưởng, là chuyện mở công ty con để biển thủ tiền của công ty nhà ."
Ôn Hải Dương hoảng loạn: "Cô gì thế, hiểu."
"Nghe hiểu thì thôi . Dù cũng chẳng sợ lộ địa chỉ nhà, cùng lắm thì đến chuyện với lão Ôn tổng, tin là ông sẽ vui lòng gặp mặt đấy."
Ôn Hải Dương nuốt nước bọt, lòng hoang mang cực độ. Anh là con thứ trong nhà, đừng vẻ ngoài là sếp nhưng tiền tiêu xài đều do ông cụ cấp cho. Vì giữ thể diện và ham vui chơi, còn cách nào khác, đành tự "kiếm" thêm tiền. Sao Lữ Ngọc Khê chuyện ?
Ngọc Khê chỉ tay cửa: "Không tiễn."
Đợi Ôn Hải Dương lủi thủi rời , cô xì một tiếng. Ưu điểm của cô là hễ ai lọt danh sách nguy cơ đe dọa đến nhà, cô sẽ điều tra kỹ thêm một chút. Thực tế chứng minh, đây quả là một thói quen .
Mãi cho đến lúc khai giảng, Ôn Hải Dương dám bén mảng tới nữa, đương nhiên việc ly hôn cũng chẳng thành. Ngọc Khê thầm mỉa mai vài câu, hạng hèn trách nhiệm như , cả đời cũng chỉ đến thế thôi.
Tháng Chín, bốn thằng nhóc tiểu học, vẫn là trường công lập. Bốn đứa nhỏ chẳng cần bạn chơi cùng, bản chúng là một nhóm , quan hệ huyết thống luôn bền chặt hơn bạn bè bình thường nhiều.
Chương trình phát sóng xong, bốn đứa trường là đám trẻ cùng lứa đều nhận ngay.
Không chỉ bọn trẻ vây quanh, mà Ngọc Khê cũng các bạn nhỏ vây kín. Đám trẻ mắt lấp lánh như , cầm những cuốn vở mới mua chạy đến xin chữ ký.
Diêu Trừng : "Bọn trẻ coi chị dâu là thần tượng ."
Ngọc Khê khó khăn lắm mới đợi tiếng chuông học vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm: "Hy vọng là tạo tấm gương , nếu giáo viên sẽ mất."
Diêu Trừng nghĩ đến việc chị dâu vẫn luôn là phá vỡ các quy tắc, nhịn "phì" một tiếng miệng.
Bốn thằng nhóc học cùng một lớp. Sau một mùa hè, trừ An Khang thì ba đứa đều gầy , chiều cao cũng tăng thêm ít. Xếp chỗ theo chiều cao, bốn đứa đều phía , chiếm lĩnh cả khu cuối lớp, đứa nào cũng cao to, chẳng khác gì "đại ca" của lớp.
Đợi phát xong sách vở, Ngọc Khê đưa các con về nhà. Còn về Diệu Diệu, Phương Huyên đưa báo danh . Sau khi mở rộng, khu cấp hai và cấp ba gộp chung một khuôn viên trường.
Tuy Diệu Diệu và Phương Huyên học cùng trường, nhưng chương trình học khác . Giờ là lớp 12, giai đoạn quan trọng nhất, hai ngoại trừ lúc ăn cơm trưa thì thực sự chẳng cơ hội giao lưu gì.
Vào học , cứ ngỡ cần lo lắng cho lũ trẻ nữa, ai ngờ chúng cũng chỉ yên vài ngày.
Niên Quân Mân về muộn, quần áo : "Lên tiểu học khác, giờ chín giờ mà vẫn còn đang học tập."
Anh cảm thấy an ủi.
Ngọc Khê tháo kính xuống, day day thái dương: "Con trai của chính , mà thực sự tin là chúng đang học ?"
"Không học thì gì?"
Ngọc Khê dậy: "Đi xem là ngay thôi, tin em , nhất định là học ."
Hai đứa từ nhỏ học qua nhiều thứ, chương trình tiểu học quá đơn giản đối với chúng. Lúc nhận sách luôn miệng than vãn, học hành chẳng nghiêm túc chút nào, chăm chỉ học mới là chuyện lạ.
Niên Quân Mân đồ ngủ, tò mò theo. Hai vợ chồng gõ cửa mà thấy ai thưa, bèn liếc đẩy cửa . Sắc mặt hai lập tức đen kịt.
Trong phòng của cặp song sinh, cái gì cũng đôi cặp, máy tính cũng hai chiếc.
Hai đứa mỗi đứa đeo một cái tai , mắt dán chặt màn hình máy tính, tay cầm chuột, một tay gõ phím liên hồi.
Thước Thước miệng còn lầm bầm: "Có chơi thế, đúng là ngốc thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-880-tro-choi.html.]
Nóng Nóng tuy quát tháo nhưng vẻ mặt cũng đầy vẻ vui: "Lại sắp thua , đồng đội rác rưởi."
Ngọc Khê ngẩn . Cô từng nghĩ cặp song sinh sẽ lén truyện tranh, chứ từng nghĩ chúng chơi game, tốc độ tay thế thì chắc chắn đầu chơi .
Niên Quân Mân sa sầm mặt mũi, lạnh lùng bước tới tắt phụt máy tính.
Hai đứa nhỏ giật b.ắ.n . Thước Thước vốn gan lớn, tỏ vẻ bất mãn: "Bố ơi, chúng con sắp thắng tới nơi , bố tắt tụi con thành kẻ 'hại' đồng đội ."
Gân xanh trán Niên Quân Mân giật giật: "Câm miệng."
Thước Thước thấy tình hình liền im bặt, nhưng trong lòng vẫn vương vấn trò chơi. Cậu bé mới phát hiện trò chơi đến thế, thú vị hơn truyện tranh nhiều, cảm giác như bỏ lỡ bao nhiêu niềm vui đây.
Ngọc Khê kéo ghế xuống: "Bắt đầu chơi từ khi nào?"
Nóng Nóng tương đối ngoan ngoãn: "Ở nước ngoài chơi ạ, nhưng bản bên đó nhiều từ con , cái hiểu. Sau khai giảng, bạn cùng lớp cũng chơi trò nên con mới năm nay nhập về , bản nội địa qua thử nghiệm và lên sàn nên tụi con chơi tiếp."
Ngọc Khê hài lòng với sự thành thật của Nóng Nóng: "Các con còn quá nhỏ, chơi game là đúng."
Thước Thước phục: "Trong lớp nhiều bạn nam cũng chơi mà."
Niên Quân Mân đang cơn giận: "Còn dám cãi?"
Thước Thước lầm bầm: "Thì đúng là mà, ai cũng chơi, tụi con ? Các bạn giao lưu với , tụi con chuyện cùng thì mất mặt lắm."
Niên Quân Mân bao giờ động tay đ.á.n.h con, nhưng Thước Thước lỳ lợm quá, nhịn mà véo má con trai út: "Còn nữa ?"
Thước Thước ôm mặt: "Đau, đau... Thôi ạ, con nữa."
Niên Quân Mân hừ một tiếng, véo thêm cái nữa mới buông tay: "Bố quan tâm con nhà , bố chỉ quản các con thôi, chấp nhận bất kỳ sự phản kháng nào hết. Bắt đầu từ ngày mai, máy tính trong phòng các con sẽ dọn ."
Hai đứa trẻ kêu trời thấu, chúng mới chơi nghiện, đang lúc "vã" nhất. Thước Thước vội ôm chặt lấy chân bố: "Bố ơi, con sai , con cãi bướng nữa . Đừng dọn máy tính mà, tụi con sẽ lời, bố bảo gì tụi con nấy."
Niên Quân Mân sắt đá: "Các con còn quá nhỏ, khả năng tự chủ. Đợi đến bao giờ khả năng tự chủ mới chơi."
Ngọc Khê tán thành. Hai đứa trẻ còn nhỏ, giờ mà mê thì tính ?
Niên Quân Mân dậy: "Mau ngủ , để bố phát hiện các con lên mạng là tay bố."
Nói xong, hai vợ chồng Ngọc Khê trở về phòng ngủ.
Cặp song sinh thực sự dám mở máy tính nữa. Đừng bố đ.á.n.h mắng, một khi lời thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Hai vợ chồng về phòng, Niên Quân Mân tự kiểm điểm: "Chúng vẫn bận quá, bố ở nhà là ai quản chúng nữa ."
Ngọc Khê liếc mắt: "Là thể bỏ công việc, là em thể bỏ?"
Niên Quân Mân im lặng, đều thể.
Ngọc Khê đeo kính : "Em thấy chúng là do quá rảnh rỗi đấy. Chương trình tiểu học đối với chúng quá dễ, lên lớp lo giảng, đến cả định lực cơ bản cũng mất sạch, chẳng bận tâm gì đến chuyện học hành. Theo em thấy là do dạy quá nhiều thứ ."
Niên Quân Mân phục: "Nói thế là đúng , Diệu Diệu cũng học ít, con bé giống chúng?"
Ngọc Khê: "....... Cho nên, nguyên nhân gốc rễ vẫn ở hai đứa nó."
Niên Quân Mân: "Ngày mai ngắt mạng phòng của chúng . , còn cả An Khang và Hỏa Hỏa nữa, bốn đứa luôn là một phe, chắc chắn đều đang chơi cả."