Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 886: Đứng đầu khối

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:45:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê : "Em thương, thật sự mà. Nói cũng , cũng cảm ơn cái xe đầu bỏ chạy, nếu thì kẹp giữa hai đầu xe thế , chừng em thương thật ."

Niên Quân Mân cau mày: "Chúng đến bệnh viện kiểm tra một chút cho chắc chắn."

Ngọc Khê xua tay: "Thật sự , giờ em đói , chỉ về nhà ăn cơm thôi."

Niên Quân Mân chiều ý: "Được, , về nhà ăn cơm."

Phía Ngọc Khê, các chủ xe ăn một vốc "cẩu lương". Vị chủ xe nhận Ngọc Khê đầu tiên cảm thán: "Tình cảm của hai thật đấy, đây cứ tưởng là diễn cho chương trình thôi chứ!"

Cũng trách nghĩ là diễn, vì vợ chồng nhà họ Hà sớm sụp đổ hình tượng . Ông chủ Hà chụp ảnh hộp đêm một , khiến khán giả bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Trên đường về nhà, Ngọc Khê gọi điện cho trợ lý: "Phẫu thuật xong em?"

Trợ lý đáp: "Xong ạ, gãy xương chân, quá nghiêm trọng, bó bột . Thưa sếp, viện phí chúng thanh toán xong."

Ngọc Khê nhớ đến gương mặt quật cường của bé: "Cậu bé đó thể tự ?"

Trợ lý ngoài cửa phòng bệnh: "Mấy ngày đầu thì ạ."

"Vậy em thuê một hộ lý chăm sóc nhé, nhờ họ mua giúp ba bữa cơm. Em cũng vất vả , xong việc thì về nghỉ ngơi !"

Trợ lý: "Dạ ạ."

Niên Quân Mân đợi vợ cúp máy mới hỏi: "Cậu bé băng qua đường đó ?"

"Vâng."

"Có cần qua xem chút ?"

"Không cần , đứa trẻ đó khá bướng bỉnh, giúp nó thế là nhiều , hy vọng nó sẽ rút bài học. Tuy là lý do mới băng qua đường nhưng như thế quá nguy hiểm."

Hôm , Diệu Diệu về nhà sớm, cô bé trông vẻ vui. Ngọc Khê tò mò hỏi: "Chuyện gì mà con vui thế?"

Diệu Diệu kinh ngạc: "Mẹ, hôm nay về còn sớm hơn cả con ?"

Ngọc Khê ho khan một tiếng, tiện thật. Chẳng lẽ bảo hôm qua cha con dọa sợ, hôm nay đòi đưa bằng ? Buổi chiều cuộc họp quan trọng, xong việc hai tranh thủ hưởng thụ thế giới hai một lát?

Thế là cô dối một chút: "Hôm nay việc gì nên về sớm. Con vẫn đấy, chuyện gì mà vui?"

Diệu Diệu bĩu môi: "Sắp tới kỳ thi tháng cuối cùng kỳ nghỉ đông , mà Trương Nhất Triết tham gia. Con chuẩn cả tháng trời chỉ để vượt qua bạn , giành vị trí đầu khối mà."

, bé Diệu Diệu nhà từ khi lên cấp hai bao giờ nhất lớp nhất khối. Từ bài kiểm tra đầu năm đến mấy thi tháng, cô bé xếp thứ hai, luôn một bạn tên Trương Nhất Triết dùng thực lực nghiền ép.

Ngọc Khê trêu chọc: "Thế chẳng , bạn tham gia thì con nghiễm nhiên nhất ."

Diệu Diệu trừng mắt: "Mẹ ơi, câu đùa chẳng buồn chút nào."

Ngọc Khê vội vàng nhận : "Được , đùa nữa. Thi tháng thì đợi thi học kỳ !"

Diệu Diệu thở dài: "Thi tháng xong mấy ngày là thi học kỳ , chắc bạn cũng khó mà tham gia ."

"Chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả thi học kỳ thế?"

Diệu Diệu: "Bạn t.a.i n.ạ.n xe, gãy chân ạ."

Lúc đầu Ngọc Khê phản ứng kịp, cô tính toán thời gian một chút: "Con yên tâm , chắc chắn bạn sẽ tham gia thi học kỳ thôi. Gãy chân bó bột xong nghỉ ngơi vài ngày là thể hoạt động tự do, chống nạng vẫn mà."

Diệu Diệu cảm ơn dì Chiêu Đệ đưa trái cây tới, c.ắ.n một miếng : "Học bá lớp con cảnh gia đình lắm, họp phụ cũng chẳng nào đến. Nghe bạn ông ngoại sức khỏe yếu, ai chăm sóc cả, thì ai đưa đón bạn học ạ? Thế nên khả năng cao là thi ."

Ngọc Khê gật đầu: "Ra là , thế thì đúng là khó mà thi thật. Bây giờ là mùa đông đường trơn, bất tiện."

Diệu Diệu gặm quả đào hậm hực: "Mẹ xem, con cũng chăm chỉ luyện đề , mãi mà thắng bạn nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-886-dung-dau-khoi.html.]

Điều khiến cô bé thấy khó lòng chấp nhận. Gia đình cô , tài nguyên từ nhỏ vượt trội, ngoại ngữ lưu loát, cô còn thừa hưởng EQ và IQ cao của bố , nào cũng kém vài điểm chứ?

Ngọc Khê phân tích kỹ bài thi của con gái: "Toán và tiếng Anh là thế mạnh của con, Ngữ văn cũng tệ, nhưng con bỏ qua những nhỏ, tính kiên nhẫn đủ."

Diệu Diệu buông tay: "Vẫn là đủ tập trung ạ, con đang cố gắng sửa ."

Ngọc Khê xoa đầu con gái: "Cứ từ từ thôi vội."

Giờ mới là cấp hai, lúc thực sự chạy đua điểm là ở cấp ba cơ!

Diệu Diệu: "........"

Cô bé chẳng cảm thấy an ủi chút nào cả, thôi thì khi ăn cơm xem thêm mấy bài văn mẫu !

Lại qua hai ngày nữa, Ngọc Khê nhận điện thoại của Vương Điềm Điềm. Ngọc Khê đáp: "Được, để chị hẹn giúp em."

Ngọc Khê xoay gọi cho Bạch Nhiêu: "Điềm Điềm hẹn ăn cơm, Quý Tấn xuất viện ?"

Bạch Nhiêu đang bận rộn bù công việc mấy ngày qua, hiệu cho trợ lý ngoài: "Chị bảo Quý Tấn nhé, nó về đấy, em mua cho nó điện thoại mới , chị ghi mới trực tiếp đưa cho Vương Điềm Điềm ."

Ngọc Khê ghi gửi cho Vương Điềm Điềm. Điềm Điềm gọi : "Chị dâu, ăn cùng bọn em luôn ?"

"Thôi, dạo chị bận lắm."

Ngọc Khê dối, đến kỳ quyết toán cuối năm, Tiết Nhã vẫn về, rảnh rỗi hai ngày cô bắt đầu túc trực ở công ty.

Ngọc Khê thi thoảng vẫn nhận ảnh hậu trường Tiết Nhã gửi về. Tuyết ở Đông Bắc còn lớn hơn, ảnh chụp xây nhà tuyết, cũng ảnh trượt tuyết ngoài trời.

Chương trình tỉ lệ trò chơi chiếm lớn, cũng chú trọng du lịch, mỗi khi đến một địa điểm đều sẽ trải nghiệm đặc sản và trò chơi địa phương.

Ngọc Khê nghĩ mùa , đúng là so với chỉ tức c.h.ế.t, lúc họ chẳng hưởng thụ phong cảnh địa phương chút nào.

Ngọc Khê lập tức gửi những tấm ảnh đó cho Liên Bác, đây là tin tức một.

Đến khi Tiết Nhã về, Ngọc Khê suýt chút nữa nhận : "Cậu thế , mặt đỏ rực lên ?"

Tiết Nhã còn dám chạm mặt : "Đừng nhắc nữa, mùa đông năm nay lạnh thấu xương, lượng tuyết dày. Cứ hễ tuyết rơi kèm gió mạnh là chắc chắn tắc đường, bọn một kẹt giữa đường . Mặt bỏng lạnh đấy, bảo một quanh năm văn phòng như chịu nổi chứ, giờ mặt tổn thương đây ."

"Lần vất vả quá ."

Tiết Nhã: "Người thực sự chịu khổ chỉ thôi, các gia đình khác mùa đông vốn ở Đông Bắc nên họ thích nghi . Cậu tay , sưng như củ cà rốt luôn."

Ngọc Khê đôi bàn tay sưng húp: "Bác sĩ ?"

"Thì bôi t.h.u.ố.c mỡ, dưỡng dần thôi. Thôi nữa, việc đây."

Ngọc Khê vốn định cho Tiết Nhã nghỉ phép, nhưng việc đúng là xuể, lời định nuốt trong.

Buổi tối về nhà, kết quả thi tháng , con gái cuối cùng cũng nhất khối, chỉ tiếc là cô bé chẳng thấy vui vẻ gì.

Ngày hôm , đến công ty, trợ lý báo: "Sếp ơi, viện đó ngày mai xuất viện, gặp sếp."

Ngọc Khê hỏi: "Xuất viện , hồi phục thế nào ?"

"Hồi phục khá ạ, quá nghiêm trọng, đợi tháo bột dưỡng từ từ là ."

Ngọc Khê liếc lịch trình: "Trưa nay dành chút thời gian qua xem ."

"Dạ ."

Buổi trưa, khi Ngọc Khê đến nơi, ăn cơm xong, đang cầm sách . Ngọc Khê bước , liếc mắt một cái thấy cái tên vở bài tập đặt tủ đầu giường: "......."

 

Loading...