Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 889: Kiểm tra

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:46:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trợ lý rạng rỡ: "Là Trương Nhất Triết ạ, thằng bé đó mở lớp phụ đạo, đây là một phần tiền nó trả . Đứa trẻ thật là chí khí, kiếm tiền lập tức đem trả ngay, còn bảo với em là sẽ cố gắng trả hết sớm nhất thể."

Ngọc Khê đặt phong bì xuống, mười lăm nghìn tệ. Thằng bé dạy phụ đạo tổng cộng hai mươi ngày, tức là kiếm hai mươi nghìn tệ, cộng thêm một nghìn tiền thưởng học bổng là hai mươi mốt nghìn, nó chỉ giữ cho sáu nghìn tệ: "Nó tái khám gọi điện cho em ?"

"Dạ , tiền khám nó tự chi trả hết. Hôm đó em chủ động gọi điện hỏi, nó tự tái khám xong ạ."

Ngọc Khê đẩy phong bì cho trợ lý: "Cầm tiền đưa cho nó . Ông ngoại nó sức khỏe , sắp Tết , bảo nó cầm tiền đưa ông kiểm tra tổng quát một chút."

Trợ lý do dự: "Chắc thằng bé nhận ạ."

"Em cứ với nó là cô tin tưởng nó khả năng trả tiền, sớm muộn gì cũng sẽ trả sạch, hơn nữa chúng còn tính lãi mà đúng ? Sức khỏe già đợi , bảo nó đừng để bản hối hận."

Trợ lý nhận lấy phong bì: "Dạ , em mang qua cho nó ngay đây ạ."

Ngọc Khê dậy: "Đợi chút ."

Cô gọi quản gia đến: "Gói thêm ít trái cây nữa."

Vì Ngọc Chi kết hôn đúng dịp Tết, cô út gửi bằng đường hàng về cho cô cả nửa căn phòng trái cây, là loại sạch tự nhiên, đem biếu bớt một ít mà trong nhà vẫn còn nhiều.

Quản gia đóng gói mỗi loại một ít, vặn một thùng đầy. Ngọc Khê chỉ thùng: "Mang cái theo luôn ."

Trợ lý khỏi thì Phương Huyên đến. Ngọc Khê mỉm : "Cuối cùng cũng nghỉ hả con?"

Phương Huyên đeo ba lô vai: "Dạ, hôm nay là buổi học cuối cùng, qua mùng bảy Tết là con trở trường ."

"Lớp mười hai , cô vẫn hỏi con, con định học đại học trong nước chứ?"

Phương Huyên là một học bá, đúng, gọi là học thần mới . Từ khi học đến nay bao giờ rớt khỏi vị trí đầu, Diệu Diệu áp lực lớn như một phần cũng là do Phương Huyên.

Cậu nhóc lên cấp ba tham gia ít các cuộc thi năng khiếu, là học sinh khối tự nhiên, cả Toán lẫn Lý đều tham gia thi cấp quốc gia và đều đạt giải, môn Vật lý còn đạt giải nhì. Đứa trẻ tham gia thi đại học thì cũng đủ tiêu chuẩn tuyển thẳng .

Phương Huyên cảm ơn ly nước trái cây quản gia mang tới, uống một ngụm mới : "Con nước ngoài học đại học, con đang chuẩn hồ sơ ạ."

Ngọc Khê đứa trẻ việc gì cũng chắc chắn: "Con suy nghĩ kỹ ?"

"Dạ, con nghĩ kỹ ạ."

Ngọc Khê : "Cô ủng hộ con."

Trong mắt Phương Huyên đầy vẻ ấm áp: "Con vẫn với bố , họ hy vọng con học đại học trong nước, con theo ngành tài chính để nghiệp về quản lý công ty. con thích, gia đình trai gánh vác là , con học ngành yêu thích."

Ngọc Khê trong lòng thấy vui, đứa nhỏ chủ động tâm sự với cô chứng tỏ vị trí của cô trong lòng vẫn bao giờ đổi: "Cô thì ủng hộ con, nhưng con cũng nên chuyện thẳng thắn với bố . Có trai con ở đó , họ sẽ ép con học ngành con thích ."

Phương Huyên buông tay: "Cái đó thì chắc ạ. Bố luôn cảm thấy nợ con, trai cũng cùng suy nghĩ, họ cho rằng công ty là lựa chọn nhất, thể đạt nhiều thứ hơn."

Ngọc Khê im lặng. là những năm qua nhà họ Phương nhờ cậy nhà Ngọc Khê ít, thêm Phương Á Bá và Ngọc Chi là bạn kiêm bạn cùng lớp, tài nguyên như , từ khi Phương Á Bá nghiệp công ty là tận dụng hết. Một công ty hạng ba tăng trưởng thần tốc, thu mua thêm mấy công ty khác, công ty con ngày càng nhiều, thực lực tổng hợp tăng lên đáng kể, hiện là công ty hạng hai tiếng, chỉ còn thiếu một chút tích lũy tư bản nữa là lọt hàng ngũ hạng nhất.

Vợ chồng nhà họ Phương đối với Phương Huyên đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nếu Phương Huyên từ nhỏ trải qua nhiều chuyện thì chắc chắn nuông chiều thành một tên công t.ử bột . Việc họ Phương Huyên công ty chính là để tranh giành tài sản cho .

Ngọc Khê khuyên: "Con cứ chuyện kỹ với bố , ý kiến của con chắc chắn họ sẽ coi trọng."

Phương Huyên dậy: "Cô ơi, con tìm Diệu Diệu đây, con bé nghỉ mà chẳng thấy nhắn tin gì cả."

Ngọc Khê : "Nó , ngày nào cũng vùi đầu bài tập, sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-889-kiem-tra.html.]

"Vậy để con xem thử."

"Ừ, ."

Ngọc Khê theo bóng lưng Phương Huyên, đứa trẻ định ở đây luôn . Nghĩ đến mỗi Văn Tịnh chuyện đều nặc mùi chua giấm, cô nhịn , đúng là con trai khi hướng ngoại thì còn "ghê" hơn cả con gái.

Ba ngày , điện thoại riêng của Ngọc Khê nhận một cuộc gọi từ lạ. Số gọi máy riêng thì cô bao giờ từ chối: "Alo, xin chào."

"Thưa cô, là cháu đây ạ. Cháu xin chị trợ lý điện thoại của cô, mạo nhưng cháu đích một lời cảm ơn tới cô."

Ngọc Khê thấy giọng đứa trẻ nghẹn ngào: "Có chuyện gì xảy cháu?"

"Dạ, cháu đưa ông ngoại kiểm tra, hôm nay kết quả ạ. May mà đưa đến sớm, là khối u ung thư giai đoạn đầu, tính lành, chỉ cần phẫu thuật là thể bình phục. Cháu ngờ là đưa ông khám, cháu cảm ơn cô nhiều lắm ạ."

Nếu , cứ kéo dài đến giai đoạn giữa chuyển thành ác tính, sẽ mất cuối cùng mất.

Ngọc Khê trong lòng cũng đoán phần nào, cô trợ lý miêu tả về ông ngoại Trương Nhất Triết sức khỏe kém cao tuổi nên chắc chắn cơ thể vấn đề, chỉ ngờ là khối u. Cô thấy chút cảm khái, nghĩ đến khuất của : "Ngoan, đừng nữa. Bệnh cần điều trị sớm, việc phục hồi cũng quan trọng. Tiền nong cứ coi như cô cho cháu mượn, trả dần cho cô."

Trương Nhất Triết định từ chối, nhưng lời đến cửa miệng thốt . Ông ngoại đợi , cũng dám đ.á.n.h cược việc chờ kiếm đủ tiền thì khối u còn lành tính , viện phí thực sự cao: "Cháu... cháu cảm ơn cô, cháu nhất định sẽ trả ạ."

"Cô tin cháu, cháu cũng khẩn trương thủ tục nhập viện , cô sẽ bảo trợ lý hỗ trợ cháu."

Trương Nhất Triết lau nước mắt: "Dạ."

Ngọc Khê cúp máy, gọi điện sắp xếp cho trợ lý xong xuôi mới đặt điện thoại xuống, với Niên Quân Mân: "Đứa trẻ dù trưởng thành đến mấy thì sức chịu đựng trong lòng cũng giới hạn. Thằng bé lúc gãy chân còn đấy."

"Thằng bé cũng may mắn vì gặp em."

Ngọc Khê khiêm tốn: "Em cũng thánh mẫu gì, em chỉ giúp những gì thể giúp và việc đó ý nghĩa."

"Chúng nên thăm chút ?"

Ngọc Khê lịch: "Không thời gian ạ, đợi phẫu thuật xong thăm ."

"Cũng . Năm nay Tết về Tây Bắc em?"

Ngọc Khê: "Em cũng về lắm, nhưng thời gian ?"

Niên Quân Mân tính toán một hồi, đúng là thật. Năm nay bố và chị Mai ở S-City ăn Tết với Chu Lộ, ai gánh vác bớt việc giao thiệp, hai vợ chồng cô cũng xong: "Hay là thế , từng đón Tết ở S-City bao giờ, ba mươi Tết qua đó, mùng hai về?"

Ngọc Khê thấy bùi tai: "Cái đấy."

Hai bàn bạc xong, hôm Ngọc Khê gọi điện cho chị Mai luôn. Mai Hoa vui mừng : "Tốt quá , các em cứ đến ăn Tết thôi, đồ Tết nọ cứ để chị lo. Các em cũng nên cảm nhận khí năm mới ở S-City, thú vị lắm đấy."

Ngọc Khê: "Lại phiền chị Mai , chúng em bận quá lâu ."

"Phiền hà gì chứ, chúng một nhà mà. Chị và bố em còn đang lo năm nay ăn Tết đông vui, các em đến thì quá, đỡ cho ông cứ nhắc suốt."

Ngọc Khê hỏi thăm tình hình Chu Lộ, chuyện đều mới cúp máy.

Cuối năm , tổng kết, tiệc tất niên, bận tối mày tối mặt. Trước đây, Ngọc Khê đến các buổi tiệc tất niên của công ty Châu Biên với tư cách là ông chủ, là với tư cách cổ đông.

Cảm giác khác hẳn, cũng đỡ tốn công sức hơn nhiều. Nhu cầu thị trường trong nước của Châu Biên giảm khá nhiều, chủ yếu là do hàng giả hàng nhái quá nhiều. Đồng thời trọng tâm cũng chuyển dịch sang xuất khẩu, tiền kiếm chẳng kém gì trong nước. Giá trong nước thấp, nước ngoài cao, một sản phẩm tinh xảo thể bán hàng trăm ngoại tệ, dù thuế cao nhưng lợi nhuận vẫn lớn.

 

Loading...