Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 89: Sách Vở
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:41:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê bước tới gần, cũng hình luôn. Trời đất ơi, cô cảm thấy như đang mơ, bèn véo một cái thật đau. Đau thật, là mơ .
Một rương đầy đồ sứ xếp ngay ngắn, nào bát, đĩa, bình... từ thời nào nhưng cất giữ cẩn thận thế thì giá trị chắc chắn cực lớn.
Rương còn là tranh ảnh và sách vở, qua cũng thấy choáng ngợp.
Tất cả chỗ đều là tiền cả! Từ khi kinh tế phát triển thần tốc, vẫn : "Thời loạn tích vàng, thời trị tích cổ vật". Giá cổ vật tăng phi mã, năm nay một giá, năm khi tăng gấp mấy .
Sau những năm 80, những món đồ cổ đây vốn đáng tiền nay bỗng trở nên vô giá, dấy lên cơn sốt đào báu vật ở khắp nơi. Tất nhiên cũng hối hận đến xanh ruột vì lỡ tay bán rẻ.
Sang những năm 90 thì càng điên cuồng hơn, các nhà sưu tập trong và ngoài nước mọc lên như nấm. Người giàu bắt đầu chú trọng đồ cổ, dường như việc sở hữu đồ cổ chỉ nâng tầm đẳng cấp mà còn giàu thêm nội hàm văn hóa.
Hai rương đồ mắt Ngọc Khê, chỉ cần lấy đại một món cũng bán khối tiền. Ngọc Khê ôm ngực, cảm giác còn kích thích hơn cả việc tiền đè ở kiếp .
Chỉ Ngọc Thanh còn nhỏ nên hiểu: "Bố , thế ạ?"
Lữ Mãn sực tỉnh, thở hắt một : "Không gì, mau đây chuyển đồ."
Ngọc Thanh: "Vâng ạ!"
Trịnh Cầm sợ con trai vụng về: "Cẩn thận chút con, đừng để rơi vỡ."
Vỡ một món thôi là bà xót đứt ruột mất. Hồi nhỏ bà cũng học ít nhiều, tuy khả năng thẩm định cao nhưng cũng sơ sơ đây là đồ quý giá.
Cả nhà hì hục vận chuyển suốt một tiếng mới xong. Lữ Mãn dẫn con trai xếp gạch xanh chỗ cũ, cố gắng khôi phục hiện trạng ban đầu hết mức thể.
Gia đình đẩy xe rời , mãi đến khi cất hết địa đạo nhà ông bà nội mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Khê căn hầm, bệt xuống một góc: "Bố , con nghĩ nên để trứng cùng một giỏ."
Trịnh Cầm cũng lo lắng: "Mẹ cũng thế, nhưng thật sự chẳng còn chỗ nào khác."
Ngọc Thanh gãi đầu: "Con một chỗ! Con quanh quẩn ngoài biển nên một cái hang. Hang lớn lắm nhưng là căn cứ bí mật của con, thể giấu đồ ở đó, nơi hẻo lánh lắm."
Mắt Trịnh Cầm sáng lên: "Con bảo đảm an ?"
Ngọc Thanh gật đầu: "Chỉ con và Ngọc Chi thôi, ngoài ai cả."
Lữ Mãn quyết định: "Việc nên chậm trễ, chọn vài món , và Ngọc Thanh mang qua đó luôn."
Ngọc Khê thụp xuống: "Bố, mở nốt mấy cái rương nhỏ xem bên trong gì hãy chia."
Khóa của rương nhỏ dễ mở hơn, chỉ cần vài nhát rìu là bung. Ngọc Khê mà xót xa, gỗ rương chắc chắn là loại gỗ , nhưng chẳng còn cách nào, chìa thì chỉ thể dùng bạo lực thôi.
Bốn chiếc rương nhỏ: Một rương khiến choáng ngợp nhất là những thỏi vàng (tiểu hoàng ngư) xếp ngay ngắn tăm tắp.
Hai rương khác là trang sức đá quý, một rương đồ ngọc, một rương là ngọc trai và kim cương.
Ngọc Khê là phụ nữ, so với vàng thì trang sức lấp lánh càng thu hút ánh của cô hơn. Thật sự quá chấn động.
Rương nhỏ cuối cùng là d.ư.ợ.c liệu. Cây ngọc trúc mà Ngọc Khê lấy ở địa đạo phát huy tác dụng ngay, cô đoán . Trong rương hai gói bọc vải đỏ, chắc chắn là nhân sâm, nhưng còn nhiều trống.
Chắc chắn ai đó lấy mất, chỉ còn sót hai củ.
Ngọc Khê mở xem thử, chớp mắt đ.á.n.h giá. Nó bằng củ sâm cô tự tìm thấy, chủ yếu là trọng lượng nhẹ hơn nhiều, chắc chỉ tầm trăm năm tuổi, hèn chi mới bỏ .
Trịnh Cầm u sầu : "Đồ còn thì nhiều thật, nhưng thứ lấy chắc còn nhiều hơn. Còn những món đồ sứ lớn và đồ gỗ nội thất vẫn thấy , chắc vẫn còn chỗ giấu khác, chỉ là ở thôi."
Lữ Mãn nhận định: "Thỏ khôn còn ba hang, huống chi là con . Họ sẽ để hết trứng một giỏ . Cái địa đạo chắc chỉ là nơi dự phòng lúc khẩn cấp thôi, vẫn còn nơi lớn hơn nữa."
Trịnh Cầm thở dài: "Tiếc là em tìm thấy. Những thứ thường chỉ truyền cho gia chủ qua các thế hệ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-89-sach-vo.html.]
Ngọc Khê đồng hồ: "Bố , hai giờ rưỡi sáng , khẩn trương lên."
Trịnh Cầm cúi xuống, cầm lấy hộp đựng nhân sâm, bốc thêm mười thỏi vàng nhỏ và một đôi vòng tay khóa : "Chỗ mang về nhà , đồ nhỏ gọn thế giấu sẽ phát hiện."
Ngọc Khê qua gật đầu. Cùng lắm thì cứ coi như của hồi môn của . Ai cũng là con gái địa chủ, vài món đồ riêng cũng là chuyện thường, mới là lạ.
Ngọc Khê lấy một chuỗi vòng cổ ngọc trai. Thấy bố , cô giải thích: "Lát nữa con việc cần dùng đến nó."
Cuối cùng Trịnh Cầm phân chia đồ đạc hai phần: một nửa để địa đạo, một nửa mang cất giấu chỗ khác.
Lữ Mãn dẫn con trai , Ngọc Khê giữ kế : "Mẹ, xóa sạch dấu vết xe để . Mình dùng xe đẩy của nội, chất sọt đất lên đẩy ngoài làng, tạo hiện trường giả như thể phương xa đến dọn đồ mất."
Trịnh Cầm hỏi: "Mấy giờ con?"
Ngọc Khê đồng hồ: "Gần ba giờ ạ."
Trịnh Cầm gật đầu: "Kịp đấy, để xúc đất."
Ngọc Khê: "Vậy con xóa dấu vết của bố để ."
"Được."
Hai con phân công rõ ràng. Ngọc Khê thầm nghĩ, cũng may là mùa đông, đất đai đóng băng nên để quá nhiều dấu vết. Sau khi cô dọn dẹp xong, Trịnh Cầm cũng chuẩn xong xe đất.
Hai con ngôi nhà cũ, cố ý tạo những vệt bánh xe rõ nét đẩy xe hướng ngoài làng.
Lúc đầu họ đường chính, đó rẽ con đường lên núi. Đến chân núi, họ còn đẩy xe lên một đoạn. Trên xe đất, Ngọc Khê hiệu cho đổ đất xuống cái rãnh núi đào sẵn.
Ngọc Khê vơ ít cỏ khô phủ lên để ngụy trang, đó hai con mới chân núi.
Lúc , Ngọc Khê lấy chuỗi vòng cổ ngọc trai , giật đứt dây, cứ cách một đoạn cố tình đ.á.n.h rơi một hạt ngọc trai một cách "vô ý".
Trịnh Cầm cứ tưởng con gái thích nên mới lấy, giờ mới hiểu đây là đòn nghi binh, bà thầm cảm phục sự thông minh của con.
Ngọc Khê chỉ ném vài hạt, còn cô cất . Ném nhiều quá sẽ giả: "Mẹ, lúc về cứ bước kéo lê chân như lúc đến . Tuy đặc biệt giày cỡ lớn nhưng cứ thận trọng vẫn hơn."
Trịnh Cầm phục con gái sát đất. Hèn chi con bé thể mở cửa hàng, tâm tư con bé quá đỗi tỉ mỉ.
Lúc về xe còn đất, nhưng sợ lốp xe đè lên cỏ khô để vết, hai con khiêng chiếc xe đẩy một bánh mà .
Đêm nay Ngọc Khê thực sự mệt rã rời. Dù là xe đẩy một bánh thì cũng nặng, đến khi tới đường lớn, hai cánh tay cô tê dại vì mỏi.
Đến đầu làng, Ngọc Khê thấy bố . Lữ Mãn vội chạy tới: "Hai con gan thật đấy, để mẩu giấy luôn."
Ngọc Khê thè lưỡi: "Lần con dám nữa . Bố ơi, giấu kỹ ạ?"
Lữ Mãn gật đầu: "Giấu kỹ , chỗ đó hẻo lánh lắm."
Ngọc Khê thở phào: "Vậy thì quá. bố, con lau sạch bụi đất xe , nhưng sợ sạch hẳn. Lát nữa bố sang nhà nội, đổ ít phân chuồng lên xe nhé!"
Lữ Mãn xoa đầu con gái: "Con gái , cũng may là con tội phạm, xóa dấu vết sạch sẽ thế cơ mà."
Ngọc Khê nheo mắt . Trước đây cô việc vốn cẩn thận như , nhưng từ khi mở tiệm, xảy chuyện với Hà Giai Lệ, cô buộc thận trọng. Sau thành thói quen luôn, lúc nào cũng sợ bỏ sót điểm nào đó. Thói quen đúng là đáng sợ thật.
Buổi sáng, cả nhà mới chỉ ngủ hai tiếng thức dậy. Để trông vẻ tươi tỉnh hơn, Ngọc Khê còn giúp cả nhà trang điểm nhẹ để che bớt quầng thâm mắt, dùng chính hộp phấn mà kế vốn nỡ xài.
Cả nhà bốn đang ăn sáng, thấy động tĩnh gì nên tranh thủ ăn xong để ngủ tiếp. Đến trưa, tinh thần khá hơn một chút, ăn xong bữa trưa thì bà thím Ngô hớt hơ hớt hải chạy tới...