Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 90: Bán nhà cũ
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:41:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ui trời ơi, cả nhà các vẫn còn tâm trí ăn cơm trưa ! Hôm qua bảo xem thử mà cứ nhất quyết chịu, giờ thì , xảy chuyện lớn kìa."
Ngọc Thanh tuổi còn nhỏ, tâm lý vững nên dọa cho giật b.ắ.n , cái bát tay suýt thì rơi xuống đất, Ngọc Khê nhanh tay đỡ lấy.
Trịnh Cầm siết chặt đôi đũa một cách kín đáo, bắt đầu phối hợp diễn kịch, bà sốt sắng hỏi: "Chị Ngô, chuyện gì thế? Làm cả nhà sợ hú hồn."
Bà thím Ngô cuống quýt tới lui: "Chuyện tày đình! Ngôi nhà cũ của nhà các dỡ sạch , đào lên cả một cái hầm ngầm, đồ đạc bên trong mất sạch sành sanh. Ôi dào, , bảo mà xem, giờ thì , chẳng bên trong bao nhiêu thứ, nhưng còn sót lấy một mẩu."
Trịnh Cầm khẽ liếc con gái, thấy cô vẫn bình thản ăn cơm, lòng bà bỗng dưng vững chãi lạ kỳ. kịch thì vẫn diễn, bà giả vờ hoảng hốt đổ cả bát cơm: "Trời đất ơi! Cái lũ sát nhân thất đức, đây là phạm pháp đấy, nhà vẫn còn chủ cơ mà!"
Nói , bà vội vã lao ngoài, chạy nhanh đến mức rơi mất một chiếc giày.
Ngọc Khê đá nhẹ chân bố gầm bàn.
Lữ Mãn sực tỉnh, cũng vội vàng xông theo.
Thím Ngô vỗ đùi đ.á.n.h đét: "Ơ kìa, đợi với chứ!"
Ngọc Thanh đờ : "Người lúc nãy là thật ?"
Ngọc Khê gắp một miếng thức ăn: "Ừ."
Ngọc Thanh tiếp: "Chân tay thím Ngô khỏi ? Sao chạy khỏe thế ."
"Em lầm ."
Ngọc Thanh: "......"
Chị đúng là điềm tĩnh thật, vẫn còn tâm trí để trả lời nữa!
Ngọc Chi là đứa mờ mịt nhất, chẳng hiểu mô tê gì: "Chị ơi, chuyện gì thế? Đồ nhà mất ạ?"
Ngọc Khê lùa cơm miệng: "Ừ, mất , đợi bố về là ngay thôi."
Ngọc Thanh giật giật khóe miệng, ngập ngừng hỏi: "Chị, xem ?"
"Em ngốc ? Nếu cả nhà đều hết thì cứ như thể rõ bên trong đồ thật . Với nhà cũng cần trông, mau ăn cơm ."
Ngọc Thanh: "Vâng ạ."
Ba chị em ăn cơm xong, Ngọc Khê múc phần cơm để riêng nồi hâm nóng, cho thêm ít củi bếp.
Cô giữa sân, hàng xóm láng giềng chẳng còn một ai, ai nấy đều phong phanh chạy hết đó, nhà cũ chắc chắn đang đông nghẹt .
Ngọc Khê sang nhà ông nội xem thử, nhưng cuối cùng cô kiềm chế , lúc cô phép bất kỳ động thái khả nghi nào.
Một tiếng , từ xa Ngọc Khê thấy tiếng của kế: "Trời ơi, hóa trong đó đồ thật ! con gái mà chẳng hề gì, bố ơi là bố, ông nỡ lòng nào đối xử với như thế. Giờ thì , mất sạch , khoắng sạch ."
Ngọc Khê cố giữ vẻ mặt nghiêm trọng. Hóa cũng năng khiếu diễn xuất đấy chứ, tiếng than ai oán mà xót xa cả lòng.
Ngọc Khê vỗ vỗ mặt cho đỏ lên, trưng bộ dạng hoảng loạn chạy nhanh ngoài, đỡ lấy kế: "Mẹ, ơi, đừng nữa mà."
Trịnh Cầm gục vai con gái, lấy tóc che mặt để tranh thủ hớp một ngụm khí. Khóc suốt quãng đường về khiến bà suýt thở nổi, mệt thật sự. Bà sụt sịt: "Con ơi, mất hết , chẳng còn gì nữa, lòng đau như cắt. Năm đó ông bỏ mặc một , mặc kệ sống c.h.ế.t, nếu mạng lớn thì chắc cũng xanh cỏ lâu . Mẹ hận lắm, đồ để mà chẳng với lấy một lời, bắt bao nhiêu năm trời sống khổ sở, đến cả tiền phẫu thuật cho bà nội cũng vay mượn, chị em các con cũng từng sung sướng ngày nào, hận lắm!"
Ngọc Khê vỗ về lưng kế, mắt đỏ hoe: "Mẹ ơi, đây thì vẫn sống đấy thôi, đừng đau lòng nữa, cả nhà ở bên là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-90-ban-nha-cu.html.]
Lữ Mãn vốn vụng miệng nên cứ im thin thít, vợ than mà lòng đau thắt : "Con gái đúng đấy, đừng nữa, coi như gì , ngày tháng vẫn sống tiếp chứ. Thôi, về nhà , đừng nữa."
Trịnh Cầm ngẩng đầu lên, tóc tai rối bời, mắt đẫm lệ: "Về nhà, về nhà thôi."
Lữ Mãn dìu vợ, với những dân làng theo : "Cảm ơn báo tin. Nhà tâm trạng đang , về ạ!"
Mọi chút ngượng ngùng. Ban đầu họ cứ tưởng nhà họ Lữ chắc chắn về cái hầm đó, thấy đồ mất, họ hả hê phấn khích.
theo suốt cả đoạn đường, thấy Trịnh Cầm thực sự gì, lóc t.h.ả.m thiết đến mức họ cũng thấy mủi lòng. Trịnh Cầm vốn là phụ nữ mạnh mẽ, bao giờ thấy bà , thế mà hôm nay đến mức .
Ngọc Khê đảo mắt một vòng, thấy vài lạ mặt. Vạn hạnh là mấy năm nay luật pháp nghiêm minh, dám chuyện gây thương tích thật, nếu thì chẳng thể cản nổi đám .
Ngọc Khê cúi đầu, căn nhà cũ giờ như một hòn than nóng, nhanh chóng xử lý mới .
Gia đình Ngọc Khê trong nhà, Lữ Mãn dìu vợ nghỉ. Ngọc Khê ở phòng khách, ngón tay mân mê cái ca uống nước, trong đầu thầm tính toán.
Đợi đến khi đám bên ngoài tản hết, Lữ Mãn và Trịnh Cầm mới bước . Trịnh Cầm nhỏ: "Mệt quá mất, đám đó cứ như phát điên , họ quên sạch chuyện ngôi nhà đó là của . Lúc đến, ngôi nhà đào bới tan hoang, khắp sân bùn đất. Tiền bạc đúng là con mờ mắt."
Lữ Mãn cũng lo lắng: "Hôm nay chắc là lừa qua mắt họ chứ?"
Ngọc Khê lắc đầu: "Chưa , đám đó sẽ tản ngay , còn lẻn nhà nữa. Mẹ, cái rương hôm qua mang về , đưa cho con mấy thỏi vàng nhỏ (vàng lá)."
Lữ Mãn thấy con gái ngày càng bạo dạn. Hôm qua dám dọn dẹp hiện trường, hôm nay thì mặt biến sắc, giờ đòi vàng: "Con định gì?"
Ngọc Khê chỉ tay ngoài cửa: "Con đ.á.n.h lạc hướng. Mình dọn sạch hiện trường, nhà sống khép kín một thời gian thì sóng gió cũng sẽ qua, nhưng con chắc chắn hơn, dập tắt hẳn ý nghĩ của bọn họ."
"Thế thì liên quan gì đến mấy thỏi vàng ?"
Ngọc Khê nheo mắt : "Vàng tác dụng lớn lắm. Lát nữa, cả nhà cũng đào, để tin chắc rằng chúng thực sự trong hầm đồ. Không những đào, mà còn đào thứ gì đó. Vàng là nhất, lấy một cái hũ nhỏ, bỏ vàng trong đó. Như cũng là để hợp thức hóa vàng luôn, nhà dùng tiền cũng cần giấu giếm lén lút nữa."
Trịnh Cầm tiếp lời: "Con cố ý là để bán căn nhà cũ đó đúng ?"
Ngọc Khê gật đầu, mắt sáng rực: "Vâng, nhà cũ còn ở trong tay ngày nào thì chuyện còn kết thúc ngày đó. Hiện tại họ mới thấy cái hầm ngầm, còn những tài sản lộ , trong làng sẽ tự vẽ đủ thứ chuyện. Họ tưởng tượng càng nhiều thì càng nguy hiểm. Thế nên, nhà cũ bắt buộc bán, càng sớm càng ."
Trịnh Cầm mỉm : "Chỉ cần đào thêm đồ, chắc chắn sẽ tìm đến mua."
Lữ Mãn hiểu , ông đầy vẻ tự hào: "Con gái bố giỏi thật đấy."
Ngọc Khê nheo mắt: "Không còn sớm nữa, ngay , khi trong nhà trộm lẻn ."
Lữ Mãn phắt dậy: "Được!"
Trịnh Cầm tiếp lời: "Cả nhà cùng . Đợi một lát, để giấu đồ đạc thêm nữa."
Sau đó, Ngọc Khê tận mắt chứng kiến kế nhét nhân sâm bụng cá chép, nhét vòng ngọc hũ dưa muối, còn cái rương cuối cùng thì bà nghiến răng chẻ tống luôn lò đun!
Ngọc Khê mà xót cả ruột, cái rương đó cũng là tiền cả đấy!
Lữ Mãn hiểu nổi: "Còn giấu gì nữa, hôm qua chẳng bàn là cứ coi như mấy thứ đó là của hồi môn bình thường ?"
Trịnh Cầm lườm chồng: "Lúc nãy lố , kể khổ còn t.h.ả.m hơn cả rau cải héo, cho nên mấy thứ bắt buộc giấu ."
Ngọc Khê: "......"
Ngọc Thanh: "......"
Lữ Mãn lặng một hồi mới thốt nên lời: "Không còn sớm nữa, thôi!"