Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 905: Phóng viên

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:46:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê thầm, đúng là khá thật. Bởi vì nấu cơm là Phương Huân, ở nhà bảo mẫu, Phương Huân cơ hội tay, hôm nay mới dịp trổ tài: "Đứa nhỏ nấu cơm ngày một ngày hai , thạo việc!"

Niên Quân Mân gật đầu: "Cũng tạm ."

"Thời đại bây giờ giống thời chúng yêu nữa, phần lớn là con một, đứa trẻ nấu cơm hiếm vô cùng."

Niên Quân Mân tiếp lời: "Con trai bây giờ kém lắm, ít gánh vác. Em cứ tỷ lệ ly hôn là thấy, tăng dần theo từng năm, coi ly hôn cứ như trò trẻ con, ý thức việc chỉ hại đứa trẻ mà còn hại cả hai gia đình."

Hai vợ chồng đủ lời cảm thán. Đừng bây giờ tiền bạc chỉ là những con , địa vị, nhân mạch, ngoài ai nấy đều kính trọng gọi một tiếng "Sếp", nhưng sống thật sự phong phú và tràn đầy nhiệt huyết như cái thời bẻ đôi từng đồng tiền lẻ.

Mấy đứa trẻ phân công rõ ràng. Trong sân kê sẵn chiếc bàn đơn giản, sáu món ăn, màu sắc và hương vị đều khá.

Phương Huân chút lo lắng: "Cô chú nếm thử xem ạ, đây là đầu cháu dùng nồi lớn để nấu nên căn chỉnh lửa thế nào."

Ngọc Khê than hồng trong bếp, mỉm . Cái lửa thật sự mấy chủ , cháy khét chứng tỏ tay nghề cao siêu . Cô cầm đũa nếm thử, mắt sáng lên: "Ngon lắm, thật ngờ đấy, tay nghề của cháu thế ."

Phương Huân thở phào, : "Ngày cháu từng đói, lúc đó cháu nghĩ nhất định học nấu ăn. Ở nhà cơ hội, khi về với bố , hai họ bận rộn thường xuyên công tác, cháu liền học lỏm của dì giúp việc, chỉ là thường xuyên thôi."

Ngọc Khê nhớ lúc mới nhặt Phương Huân, trôi qua bao nhiêu năm , nhưng trong lòng đứa trẻ , ký ức đó sẽ theo nó cả đời.

Niên Quân Mân thấy một bát cá múc riêng : "Đây là cho chủ nhà ?"

Diệu Diệu gật đầu: "Vâng ạ!"

Sau đó cô bé hạ thấp giọng: "Trong nhà họ cũng đang nấu cơm, Thước Thước lén xem , họ chỉ hái rau muống trong vườn thôi. Bốn đứa trẻ và hai già chung một món rau, nên bọn con múc riêng một con cá ."

Thước Thước chớp mắt: "Mẹ ơi, rau muống đó còn dầu nữa."

Ngọc Khê thở dài, gia đình coi là khá trong xã mà cuộc sống vẫn khổ cực : "Phương Huân, cháu mang qua !"

Phương Huân bưng cá , nhanh . Cá nhận , món cá Phương Huân bỏ thêm thịt hầm cùng, cách Ngọc Khê mới thử đầu nhưng vị tuyệt.

Phía Ngọc Khê ăn chậm, bên trong nhà ăn xong . Mễ Sơn cầm đĩa : "Cảm ơn ạ, đĩa cần dùng , cháu trút bát của nhà và rửa sạch sẽ ạ."

Một câu ngắn gọn nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa: đứa trẻ sợ nhà Ngọc Khê chê bẩn.

Phương Huân đón lấy cái đĩa. Mễ Sơn cùng các em cầm d.a.o khỏi cửa.

Mùa hè ngày dài, năm giờ chiều trời vẫn còn sáng trưng. Thước Thước ăn xong cũng yên , trừ Quý Tấn thì tất cả đều kéo ngoài.

Ngọc Khê Quý Tấn đang xổm đất với vẻ mặt "sống bằng c.h.ế.t". Cơn nghiện mạng của đứa trẻ nặng quá : "Quý Tấn, cháu giúp mợ xem bọn Thước Thước ?"

Quý Tấn như thấy, cứ cúi đầu lật lật cái điện thoại.

Ngọc Khê thấy cũng mặc kệ, đứa trẻ nhận rõ thực tế .

Niên Quân Mân nhỏ: "Nếu đây là con trai , nhất định sẽ đ.á.n.h cho nó xuống giường."

Ngọc Khê : "Em chẳng tin ."

"Anh đ.á.n.h thật mà."

"Vâng."

Niên Quân Mân: "......"

Thái độ quá hời hợt , nhưng cũng chút xíu thẹn thùng. Miệng thì đ.á.n.h nhưng trong lòng thật sự nỡ. Anh tự an ủi : chủ yếu là bắt đầu bao giờ, chỉ cần tay một , sẽ tự nhiên hơn nhiều.

Rất nhanh đó, em Mễ Sơn , lưng cõng một ít củi và bổi nhóm bếp, mang đến chỗ Ngọc Khê.

Mễ Sơn lau mồ hôi trán: "Dùng than nấu cơm khó điều chỉnh lửa lắm, vẫn là dùng củi hơn. Cảm ơn cô chú vì món cá buổi tối ạ."

Ngọc Khê đống củi, lòng đầy cảm khái. Đừng đứa trẻ còn nhỏ, chúng hiểu chuyện lắm, thẳng thắn và toan tính, thật thuần khiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-905-phong-vien.html.]

Quý Tấn cuối cùng cũng hồn, bồn chồn tới lui trong sân: "Mợ ơi, cháu về nhà."

Những ngày mạng, thật sự sống nổi.

Nụ mặt Ngọc Khê biến mất. Cô chỉ về những đứa trẻ nghiện mạng nặng thường dễ nổi giận, thô bạo, hiếu động, ngờ nghiêm trọng đến mức . Quý Tấn lo âu bất an, cầm điện thoại mà cứ như vòng quanh tại chỗ.

Ngọc Khê lạnh lùng : "Cháu đoán xem mợ đồng ý ?"

Quý Tấn cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, nuốt nước miếng, mếu máo: "Mợ, cháu lên mạng."

"Ừ."

Quý Tấn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lâu lắm thấy mợ tắt nụ như , giọng yếu hẳn : "Dù chỉ là lướt web thôi cũng . Ở đây mạng, thung lũng nghèo nàn rách nát quá, cháu nữa."

Ngọc Khê xoay xoay cổ. Vương Phúc Lộc gửi con sang đây, cô vốn nghĩ là một con cừu cũng dắt, một đàn cừu cũng chăn, quá coi trọng chuyện nghiện mạng mà Vương Phúc Lộc , giờ thì cô nghiêm túc .

Niên Quân Mân thấy trạng thái của vợ, liền : "Để cho."

Ngọc Khê xua tay: "Dù thì buồn, nhưng lũ trẻ trong nhà thật sự chẳng đứa nào sợ cả."

Niên Quân Mân: "......"

Ngọc Khê vận động chân tay: "Thằng bé , để mợ giúp cháu vận động gân cốt một chút."

Quý Tấn: "...... Cháu thấy mạng cũng chịu ạ."

"Không, cháu chịu ."

Quý Tấn đầu định chạy, miệng gào thét "Bố ơi cứu con", nhưng tiếc là nhanh chóng bắt . Ngọc Khê tay chừng mực, Quý Tấn chỉ đau phần mềm chứ thương tổn đến xương cốt. Nhìn Quý Tấn nhếch nhác bẩn thỉu, cô hỏi: "Còn về nữa ?"

Quý Tấn cảm thấy như xe lu cán qua, đau nhức, nước mắt lưng tròng: "Không, về nữa ạ."

Ngọc Khê hài lòng: "Trong nồi nước nóng đấy, lát nữa tự tắm . , từ ngày mai củi nấu cơm các cháu tự nhặt."

Nói xong, Ngọc Khê thuận tay tịch thu luôn điện thoại của Quý Tấn.

Quý Tấn: "......"

Sáng hôm , Quý Tấn ăn cơm mà cánh tay cứ run bần bật, đám bạn khinh bỉ. Có đến mức đó ?

Quý Tấn . Các bạn là rèn luyện từ nhỏ, thì . Ở nhà nấy, lớn ngần mới chỉ đ.á.n.h một khi bỏ nhà , đây là thứ hai.

Sau bữa sáng, vợ chồng Niên Quân Mân dẫn lũ trẻ lên núi nhặt củi. Trải nghiệm cuộc sống thì thật. Lúc đầu đứa nào cũng hào hứng, nhưng tìm một lúc là bắt đầu nản. Cái mệt khác với chạy bộ, leo núi oi bức, khó chịu.

Hai vợ chồng Ngọc Khê thì thong dong hơn nhiều, động một ngón tay, còn chụp cho lũ trẻ bao nhiêu là ảnh. Mãi cho đến khi núi, họ thấy xe tiến trong làng.

Ngọc Khê ngạc nhiên: "Hình như là xe của đài truyền hình."

Niên Quân Mân cận thị, rõ lắm: "Chúng cũng về chứ?"

Ngọc Khê: "Được."

Lũ trẻ đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhặt nhiều nhưng cảm giác thành tựu cũng ít.

Cả đoàn làng, vặn chạm mặt xã trưởng và phóng viên. Phóng viên ngẩn , nhóm mặt ăn mặc tuy giản dị nhưng đều là đồ hiệu, kỹ mặt lớn thì thấy quen mắt.

Ngọc Khê thấy ống kính máy , liền dắt lũ trẻ . Niên Quân Mân gật đầu chào xã trưởng một cái.

Phóng viên ngẩn một lát, cố nhớ nhưng , bèn hỏi xã trưởng: "Họ là ai ?"

Xã trưởng đáp: " cũng rõ lắm, thôi, phía là tới nơi ."

 

Loading...