Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 908: Trạm thu mua
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:46:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê thầm hừ một tiếng trong lòng, thế mà gọi là quá đáng , so với những việc cô từng thì đây chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Anh thợ phim đụng thứ dữ. Trước đây họ chỉ đối mặt với dân vùng núi, từng thấy sự đời, dù giận dữ cũng dám phản kháng. hai vị thì khác, lúc nãy đây mới để ý thấy mấy bảo vệ cùng. Anh nuốt nước miếng, hạng trêu , bèn kéo tay nữ phóng viên: "Chúng ở đây cũng chẳng ý nghĩa gì nữa, về thôi."
Nữ phóng viên nén một cục tức trong lòng, móng tay bấm chặt lòng bàn tay. Vốn dĩ lớn lên trong thuận lợi, đây là đầu tiên cô chịu uất ức lớn thế . Cô trừng mắt một cái thật dữ tợn bỏ .
Diệu Diệu : "Mẹ ơi, chuyện chuyện với đài truyền hình mới . Chúng quản một , nhưng vẫn giải quyết tận gốc rễ, ít nhất là phỏng vấn cũng dựa tinh thần tự nguyện."
Ngọc Khê "ừ" một tiếng, u ám về phía núi lớn. Vị xã trưởng ở đây coi như là lương tâm, nhưng lương tâm suy cho cùng vẫn là thiểu . Có những kẻ vì lợi ích mà gây áp lực lên cả làng, khiến những hộ nghèo dù cuối cùng cũng chịu khuất phục.
Xã trưởng đợi phóng viên khuất mới tìm đến nhà họ Mễ. Ông cứ quanh quẩn ở cửa mà dám . Ngọc Khê thấy từ sớm, thấy ông định rời mới lên tiếng: "Xã trưởng, mời bác trong, chúng cũng đang chuyện tìm bác đây."
Xã trưởng kìm mà chỉnh đốn quần áo mới bước . Ngay cả phóng viên mà họ cũng dám đuổi nên ông tự chủ mà thấy căng thẳng: "Các vị bàn chuyện gì ạ?"
Ngọc Khê hiệu mời xã trưởng mở lời: "Chúng đưa các con đến trải nghiệm cuộc sống, cũng là để khảo sát trường tiểu học và trung học nhằm quyên góp thư viện. Tình hình ở đây chúng cũng rõ , các con học thật dễ dàng. Đối với trường tiểu học ở đây và thị trấn, sẽ quyên góp thư viện và tòa nhà ký túc xá, để trẻ em ở xa cũng chỗ ở, trèo đèo lội suối học nữa."
Xã trưởng vô cùng xúc động, đây quả là chuyện : "Cảm ơn cô chú."
Ngọc Khê tiếp: " vấn đề lương thực khi học là một trong những khoản chi lớn nhất. Vợ chồng bàn bạc, sẽ thành lập một trạm thu mua đặc sản núi rừng ngay tại làng, thu mua các loại rau củ mà lũ trẻ mang đến với giá cao hơn 50% so với giá thị trường."
Xã trưởng ngẩn . Rau củ ở đây phần lớn là tự cung tự cấp, mang thị trấn bán cũng chẳng ai mua. Tuy giá cả ở thành phố cao nhưng tiền xăng xe về cũng chẳng bõ. Còn về lâm sản, tuy thương lái đến thu mua nhưng giá ép xuống mức thấp nhất, như măng trị giá bốn tệ mà họ chỉ mua với giá đến tám hào.
Nếu thu mua theo giá thị trường mà còn cao hơn nữa thì đối với dân mười dặm tám dặm quanh đây, đó là một nguồn thu nhập cực lớn. Ông chút do dự: "Giá cao hơn 50%, các vị lỗ vốn ?"
Ngọc Khê và Niên Quân Mân tính toán kỹ . Ở đây đa là già và trẻ nhỏ, trồng rau sẽ nhẹ nhàng hơn, môi trường thuận lợi để trồng rau quanh năm, nên mới nghĩ đến trạm thu mua. Họ định bán về tỉnh lỵ nên xung đột với thị trường địa phương, cũng hại đến lợi ích của ai.
Ngọc Khê giải thích: "Mức giá cao hơn 50% đó là điều kiện, đó là dùng phân bón hóa học t.h.u.ố.c trừ sâu, là thực phẩm sạch . Tuy sản lượng cao bằng khi dùng hóa chất, nhưng bản giá thực phẩm sạch cao , cộng thêm 50% nữa thì thu nhập vẫn khá. Điểm bán chạy của những loại rau chính là xanh và sạch."
Xã trưởng hiểu: "Chính là loại thực phẩm sạch mà tivi nhắc tới đúng ạ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Vâng. Ở đây cỏ chăn nuôi khá nhiều, nếu vốn, nuôi heo đen cũng , giá trị cao mà ăn ít hơn heo trắng."
Xã trưởng xúc động đến mức tay run bần bật. Đây mới thực sự là quý nhân. Chương trình tương trợ cùng lắm là giúp một nhà, còn hai vị thì khác, một trạm thu mua của họ thể đổi cục diện của cả vùng . Ông đỏ hoe mắt: " gì nữa, cảm ơn, cảm ơn cô chú nhiều lắm."
Ngọc Khê : "Bác cần khách sáo, vợ chồng cũng chỉ giúp lũ trẻ thôi."
Giúp bọn trẻ thể đường đường chính chính học, dùng chính đôi tay của để sống một cuộc đời tôn nghiêm hơn.
Xã trưởng cay cay sống mũi, đây mới là thật tâm việc thiện: "Người chắc chắn sẽ báo đáp, chắc chắn sẽ báo đáp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-908-tram-thu-mua.html.]
Đợi xã trưởng khỏi, Ngọc Khê hỏi mấy đứa trẻ nãy giờ vẫn : "Về việc phát triển trạm thu mua, các con ý kiến gì ?"
Quý Tấn thuộc kiểu công t.ử nhà giàu: "Rau thu mua về mà bán thì cứ để cháu lo hết. Công ty của bố cháu nhiều, thể dùng phúc lợi phát cho nhân viên, đồ sạch thế quá còn gì."
Ngọc Khê trông mong gì đứa trẻ dạy hư như Quý Tấn, nhưng cô định bụng lúc về sẽ nhắc nhở Vương Phúc Lộc. Con cái thể dạy như , vợ chồng Vương Phúc Lộc đúng là khó , hai họ tuy khôn ngoan nhưng kinh nghiệm bản từ nhỏ ai hướng dẫn, tự lớn lên nên cũng nghĩ con cái sẽ như thế, cứ để mặc cho nó tự phát triển.
Phương Huân sắp đại học, tuy theo nghiệp kinh doanh nhưng do từ nhỏ và thấy nhiều nên tư duy thông thoáng: "Đầu tiên tìm đầu định thì mới thể phát triển bền vững và lành mạnh . Tốt nhất là xây dựng thương hiệu, trở thành dự án của huyện để thêm các chính sách hỗ trợ và phúc lợi. Khi mô hình thí điểm thành công sẽ đến học hỏi, từ đó lan tỏa các vùng xung quanh, giúp đỡ nhiều hộ nghèo hơn."
Vợ chồng Ngọc Khê mỉm : "Khá lắm."
Cặp sinh đôi tròn mắt , vẻ như Phương Huân hết ý nên chẳng gì thêm.
Ngọc Khê mong chờ con gái. Trong ba đứa con, cô dồn nhiều tâm huyết nhất Diệu Diệu: "Còn Diệu Diệu thì ?"
Diệu Diệu trầm ngâm một lát : "Muốn phát triển thì chỉ cần xây dựng thương hiệu mà còn cần thêm nhiều kênh bán hàng. Bây giờ là thời đại công nghệ, bán hàng qua mạng quan trọng. Sự phát triển của chuyển phát nhanh và mua sắm trực tuyến là xu hướng tất yếu. Khi giao hàng nhanh hơn, chúng thể bán trực tiếp mạng."
Ngọc Khê con gái: "Nói tiếp con."
Diệu Diệu càng càng tự tin: "Khi thực sự phát triển mạnh, chúng sẽ xây dựng kho lạnh, thuê đóng gói chuyên nghiệp thành một dây chuyền sản xuất. Việc cần nhiều nhân lực, những thuê ở xa thể trở về quê hương, thêm nhiều cơ hội việc tại chỗ."
Niên Quân Mân vô cùng tự hào, suy nghĩ của con gái trùng khớp với . Anh ha ha: "Tốt, lắm."
Cặp sinh đôi chút hậm hực vì nghĩ . Dung Dung : "Chị gái giỏi thật đấy."
Ngọc Khê xoa đầu Dung Dung, đứa trẻ cũng thông minh, chỉ là kinh nghiệm mua sắm qua mạng thôi, còn Diệu Diệu thì hiểu rõ và thỉnh thoảng vẫn mua đồ mạng.
Niên Quân Mân an ủi: "Sau khi con tiếp xúc nhiều, con cũng sẽ giống như chị thôi."
Ngọc Khê quyết định xong, việc của trạm thu mua cần tìm phụ trách. Đợt hàng đầu tiên cô định vận chuyển về thủ đô. Dùng thực phẩm sạch quà biếu , dù cô út cũng gửi cho nhưng lượng hạn, chỉ đủ nhà ăn chứ đủ để biếu.
Về nhân sự cho trạm thu mua, Niên Quân Mân điều tới. Những việc Ngọc Khê rành, cần chịu trách nhiệm chuyên môn, còn lên tỉnh tìm đầu và các thủ tục giấy tờ.
Hai ngày , của Niên Quân Mân đến nơi, vợ chồng Ngọc Khê cần quản nữa, thỉnh thoảng lúc thu mua rau họ mới ghé qua xem.
Xã trưởng thực sự giúp tuyên truyền tích cực. Ngay ngày đầu tiên nhiều đứa trẻ tìm đến. , là trẻ con vì các làng quanh đây sắp thành "làng trẻ em" . Nhìn thấy tiền mặt, gương mặt đứa nào cũng rạng rỡ niềm vui. Sau khi xác định trạm thu mua sẽ hoạt động lâu dài, chúng đều phấn khởi về.
Gia đình Ngọc Khê cũng chuẩn rời . Đang lúc thu dọn hành lý thì Mễ Sơn dẫn theo một cô bé đến tìm..