Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 912: Hố lớn
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:46:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đạo diễn vội vã rời , gấp rút chuẩn cho những cảnh tiếp theo.
Vì tại thủ đô nên Ngọc Khê chỉ ở phim trường một lát mang kịch bản về nhà, ở nhà yên tĩnh hơn.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đoàn phim đóng máy. Tiệc mừng đóng máy, Ngọc Khê nhất định mặt. Suốt thời gian qua, sức nóng của cô vẫn hề giảm bớt, tất cả là nhờ công lao của vụ kiện tụng. Quả nhiên khi tranh chấp nổ , thì cô hẹp hòi, phóng khoáng, thì ủng hộ nhiệt tình, càng cãi thì nhiệt độ càng cao.
Tiến độ phim của đoàn cũng vất vả, đến giữa tháng tám thành bộ.
Với tư cách là nhà đầu tư, sự hiện diện của Ngọc Khê là phúc âm cho các diễn viên. Không những quy tắc ngầm lộn xộn, đặc biệt là các diễn viên nữ, họ lo sợ đối mặt với những chuyện rắc rối, các cô gái đều luyến tiếc khi chia tay.
Tiệc mừng kết thúc, ai nấy đều lượt về, Ngọc Khê cũng chuẩn rời . Thấy Bối Cổ Lan đang bắt taxi, cô hỏi: "Công ty cấp xe cho em ?"
Bối Cổ Lan đáp: "Có cấp ạ, nhưng em lấy. Em sợ hình thành thói quen mải mê chạy theo vẻ hào nhoáng bên ngoài. Thế , phồn hoa trở về với bản ngã, em vẫn là em thôi."
Ngọc Khê : "Có tiện đường , chị đưa em một đoạn?"
Mắt Bối Cổ Lan sáng lên: "Có thể ạ?"
Cô bé vô cùng kích động vì tiếp xúc gần gũi với chị Lữ.
Ngọc Khê bật : "Tất nhiên , xe vẫn còn chỗ trống."
Bối Cổ Lan lập tức đồng ý: "Dạ , quá ạ."
Tài xế của Ngọc Khê lấy xe nên đợi một lát. Bất thình lình, một chiếc siêu xe thể thao bóng lộn dừng ngay đường, Tống Hán Thần bước xuống, cả bỗng cứng đờ khi thấy Ngọc Khê.
Bối Cổ Lan nhíu mày: "Sao tới nữa? rõ ràng , thích ."
Cô sợ c.h.ế.t, cô xâu xé .
Tống Hán Thần liếc Lữ tổng bằng ánh mắt dư quang, trong lòng đau khổ, đúng là oan gia ngõ hẹp. Anh chằm chằm Bối Cổ Lan đầy thâm tình: "Chỉ cần là những gì em thích, đều sẽ sửa."
Bối Cổ Lan ngơ ngác: "Anh thích ở điểm nào? cũng thể sửa, thật đấy, chỉ cầu xin tránh xa một chút."
Ngọc Khê suýt nữa thì bật thành tiếng. Vừa lúc xe đến, cô mở cửa lên xe, Bối Cổ Lan kéo trợ lý chạy tót lên theo. Đóng cửa xe , cô còn vỗ vỗ ngực: "Dọa c.h.ế.t em , tên công t.ử đào hoa đó phát điên cái gì, càng từ chối càng bám dai như đỉa. Không từ điện thoại của em mà tối nào cũng gọi điện điểm danh, em sắp báo cảnh sát tới nơi ."
Ngọc Khê ngẫm nghĩ một lát: "Chắc là 'máu M' , em càng từ chối càng kích phát d.ụ.c vọng chinh phục của , càng thấy em quý giá."
Bối Cổ Lan ngẩn : "Hả?"
"Loại đại thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ như , gì cũng thuận buồm xuôi gió, phụ nữ tự dâng tận miệng. Đột nhiên từ chối, giống như trong truyện tổng tài , nên càng theo đuổi gắt gao hơn."
Bối Cổ Lan suy nghĩ, hình như đúng là , cô càng từ chối thì càng bám chặt. cô thực sự nhát gan và thích kiểu đó, trong công ty mấy nữ nghệ sĩ từng qua với Tống Hán Thần , cô lôi rắc rối, chỉ yên đóng phim thôi.
Ngọc Khê thật sự để tâm chuyện , cô tin Tống Hán Thần theo đuổi mà cứ mãi buông tay. Còn về mấy thủ đoạn hèn hạ thì chắc là dám, ít nhất ai quen Ngọc Khê đều cô giới thiệu ít tài nguyên cho Bối Cổ Lan, cô gái coi như cô bảo kê.
Sau khi phim đóng máy, Phương Huân cũng chuẩn nước ngoài du học. Tiễn Phương Huân xong, chương trình thực tế mà Ngọc Khê mua bản quyền cũng phát sóng xong tập cuối.
Mùa thứ hai đang chuẩn , lũ trẻ cũng sắp tựu trường.
Học kỳ mới bắt đầu, chuyện gây bực kéo đến. Chương trình thực tế Ngọc Khê mua bản quyền quá hot, thế là các chương trình tương tự bắt đầu mọc lên. Với tình trạng bản quyền lờ mờ trong nước hiện nay, ngay khi khai giảng một chương trình gần như y hệt xuất hiện, chỉ điều nhân vật là học sinh, mà là những ngôi xây dựng hình tượng "học bá" đến trường tư thục giáo viên.
Ngọc Khê Hoàng Lượng báo cáo, cứ ngỡ nhầm: "Làm giáo viên cho học sinh cấp ba?"
Hoàng Lượng cũng cảm thấy khó hết lời, cùng một giới với ai mà chẳng thực lực của chứ, từ bao giờ mà trào lưu xây dựng hình tượng học bá rộ lên, nhưng là giả cả: "Vâng, dạy cấp ba ạ. Tổng cộng sáu ngôi , ba nam ba nữ, để chứng minh là học bá nên họ chọn dạy khối 12."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-912-ho-lon.html.]
Ngọc Khê: "....... Ai cho họ cái gan đó ? Lớp 12 là giai đoạn quan trọng nhất, mấy cân mấy lượng mà tự ?"
"Vì hiệu quả chương trình, cùng lắm thì soạn bài thôi ạ."
Ngọc Khê khẩy: "Biết ở trường cấp ba nào ?"
"Trường tư thục Y, một trong vài trường tư thục nổi tiếng nhất thành phố."
Ngọc Khê từng qua, Vương Phúc Lộc định gửi con trai đó nhưng đó Bạch Nhiêu gàn , vẫn để bé học ở trường chuyên 1. Cô Vương Phúc Lộc nhắc vài , đội ngũ giáo viên mạnh, cơ sở vật chất , điểm ghi nhớ sâu sắc nhất là học phí cực kỳ đắt đỏ.
Hoàng Lượng thấy biểu cảm sếp kỳ lạ, bèn hỏi: "Trường vấn đề gì ạ?"
"Có vấn đề chứ, vấn đề lớn là đằng khác. Họ bất cứ lớp nào cũng là một cái hố lớn."
Hoàng Lượng: "Tại ạ?"
"Trường chỉ con em của nhiều doanh nghiệp theo học mà còn học sinh từ các tỉnh khác đổ về. Ai đây học chứng tỏ gia đình đều điều kiện. Lớp chuyên đều là những tinh thực thụ các gia tộc bồi dưỡng, học bá cả. Được giáo d.ụ.c tinh hoa từ nhỏ, hai ngoại ngữ là chuyện bình thường, hiểu ý chứ?"
Hoàng Lượng mấy đứa trẻ nhà sếp là hiểu ngay, trình độ ngoại ngữ cực cao: "Em hiểu , mấy kiểu bán chuyên đó lớp chuyên sẽ vả mặt bôm bốp, vả học sinh ở đó chắc chắn nể mặt tổ chương trình ."
Ngọc Khê: " thế."
"Vậy còn lớp thường?"
"Càng t.h.ả.m hơn lớp chuyên. Lớp chuyên cùng lắm vả mặt về kiến thức, còn lớp thường là con thứ, con út trong nhà, cần quá xuất sắc, chỉ cần sống tự tại là . Từ nhỏ nuông chiều, trời sợ đất sợ, bảo họ sẽ nể mặt tổ chương trình? Nể mặt nhà trường ? Lớp chuyên ít nhất giáo d.ụ.c từ nhỏ nên phong thái quý tộc, sẽ quá đáng. Còn lớp thường thì xin nhé, cái mặt của các đáng giá mấy đồng? Họ bày trò quậy phá còn kịp, tổ chương trình đến đó chẳng để cho họ giày vò ?"
Huống hồ trong một gia đình hào môn, họ thực sự chẳng coi minh tinh gì. Giáo d.ụ.c từ nhỏ khiến họ khái niệm tôn trọng nổi tiếng theo kiểu thần tượng.
Hoàng Lượng kìm bật ha hả: "Đây đúng là tự bê đá đập chân !"
Ngọc Khê thản nhiên : "Cho nên mới , khảo sát là quan trọng, lượng sức , màu quá đà là tự đào hố chôn đấy. , sáu đó là ai , cho xem thử."
Hoàng Lượng hớn hở: "Đều là những mới nổi hai năm nay thôi, chắc sếp cũng chẳng quan tâm ."
"Vậy hỏi nữa."
Buổi chiều, Lý Tiêu đến tìm. Hai năm nay Lý Tiêu lập studio riêng, ít khi tự đóng phim mà chủ yếu tập trung đào tạo mới.
Ngọc Khê hỏi: "Sao qua đây?"
Lý Tiêu xuống : "Bộ Hân Hân liên lạc với em, đột ngột quá. Trong tay em tài nguyên nào phù hợp với cô , nên chẳng đến tìm chị ."
Ngọc Khê: "....... Có chỉ khi nào đến xin tài nguyên mới gọi là chị ?"
Nếu Lý Tiêu gọi, cô thật sự chẳng coi là em rể bao giờ.
Lý Tiêu ho khẽ: "Xem , chị vẫn em luôn gọi là chị ."
"Đừng dọa ."
"...... Vào chuyện chính . Bộ Hân Hân biến mất lâu, em thực sự gì phù hợp để cô xuất hiện . Xem như nể tình chị cũng là sếp cũ của cô , giới thiệu một chút ."
Ngọc Khê trầm tư: "Để suy nghĩ ."