Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 921: Khuấy động lòng trắc ẩn

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:46:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng Lữ Mãn đầy bi thống. Ông bao giờ nghĩ rằng cha sẽ đột ngột qua đời mà dấu hiệu báo . Không, thực điềm báo, chỉ là ai chú ý mà thôi: "Hôm nay con về , ông nội con mất ."

Ngọc Khê nhận điện thoại dự cảm, mắt đỏ hoe. Cách đây một thời gian, ông cụ còn gọi điện thoại cho cô với giọng hào sảng cơ mà: "Sao thể chứ? Không thể nào!"

Lữ Mãn cũng dám tin, mắt đỏ bừng: "Cũng vài điềm báo, chỉ là ai để tâm. Ông nội cứ luôn miệng bà nội con đến đón ông , chúng cứ tưởng ông đùa. Đừng nữa, ông nội thanh thản lắm, mỉm ."

Ngọc Khê quẹt nước mắt: "Bố gọi điện cho nhà bác cả ?"

Lữ Mãn đáp: "Cô út con gọi , thông báo cả ."

Ngọc Khê cúp máy, sụt sịt mũi hỏi chồng: "Hôm nay việc gì quan trọng ?"

Niên Quân Mân thực sự việc gì quá cấp bách: "Anh cùng em về. Em quần áo , thông báo cho các con."

Nước mắt Ngọc Khê kìm mà rơi lã chã. Ông nội và bà nội đối với cô khác biệt, thời gian cô nuôi dưỡng bên cạnh ông bà là lâu nhất. Bên tai dường như vẫn còn thấy tiếng ông cụ đắc ý khoe xem mớ rau trồng thế nào, mà chớp mắt chẳng bao giờ thấy nữa.

Tang lễ là việc trọng đại, họ đặt vé máy bay, vợ chồng Ngọc Khê dắt theo các con . Còn về phần Ngọc Chi và Ngọc Thanh, bố cô sẽ thông báo , Ngọc Khê cũng đợi họ.

Sau khi chuyển máy bay về tới nhà là buổi trưa. Trong ngoài cổng sân đều chật kín . Nhánh của ông nội Ngọc Khê tuy ít , nhưng hai nhánh của bác gái và chú ông thì thực sự đông đúc, đúng kỳ nghỉ đông nên đám trẻ học cũng đều về.

Trong sân gần như còn chỗ . Ông tổng cộng hai đứa cháu trai thì đứa nào về kịp, chỉ Ngọc Khê là cháu gái mặt đầu tiên. Bác cả cũng tới, bố cô bận rộn lo liệu các việc khác, quỳ đốt giấy vàng mã chỉ mỗi cô út.

Ngọc Khê nhận lấy khăn tang từ tay , cô vốn mặc áo phao đen sẵn nên trực tiếp đốt giấy luôn.

Mấy đứa trẻ dập đầu xong thì Niên Quân Mân dắt ngoài.

Lữ cô út đến sưng cả mắt. Những năm qua cô út sống cùng ông nội, con trai cô khi nghiệp du học nghiên cứu sinh, con trai ở bên cạnh, cô bước nữa nên ông nội là duy nhất ngay mắt.

Ngọc Khê khàn giọng: "Cô út, đừng nữa."

Lữ cô út sụt sịt: "Hôm qua ông còn ăn sủi cảo ở nhà cô, miệng cứ lẩm bẩm bảo cô vị giống hệt bà nội . Ông nhiều, còn dặn cô nếu ai hợp thì cứ tìm lấy một , còn bảo Vương Dương là trông cậy gì nữa , thằng bé đó sẽ về nữa. Ông nhiều như thế, nhận cơ chứ!"

Cô út thực sự đau lòng vì thấy mặt cha cuối.

Ngọc Khê cũng theo. Ông nội đúng là lo lắng nhất cho cô út. Bác cả thì cuộc sống sung túc, nhất là khi Chu Nghiêu lên đại học, bác càng thảnh thơi lo nghĩ gì, cùng bác trai du lịch khắp nơi, ngày tháng trôi qua vô cùng tiêu dao.

Chỉ mỗi cô út, tính tình hiếu thắng nhất, bên cạnh chẳng lấy một bầu bạn sẻ chia.

Đang nghĩ ngợi thì Lữ bác cả tới. Bác cả phần nhiều là vì hổ thẹn, vì chăm sóc, ở bên cạnh già bao nhiêu, giờ mất , cảm giác tội bùng phát.

Lữ cô út thèm kéo chị dậy, trong lòng vẫn còn bực bội, nhịn mà mỉa mai vài câu: "Giờ mới thì muộn ."

Mặt bác cả tái , môi run bần bật: "Chị... chị..."

Cuối cùng cũng chẳng câu nào hồn, vì cô út đúng, lúc còn sống năng tới thăm, cũng muộn.

Ngọc Khê xen . Với tư cách là cháu gái, cô tròn bổn phận của , thậm chí còn nhiều hơn thế. Ông nội , cô đau lòng nỡ, nhưng lòng thẹn.

Chị họ tới định đỡ bác cả dậy nhưng mãi kéo lên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-921-khuay-dong-long-trac-an.html.]

Chu Linh Linh thở dài, dập đầu xong thì dắt Ngọc Khê một góc hỏi: "Ngọc Thanh và Ngọc Chi ?"

Ngọc Khê vẻ mặt khó . Hai đứa cháu trai cũng chẳng , mỗi năm tuy gửi về ít t.h.u.ố.c bổ và tiền bạc, nhưng thì chẳng mấy khi thấy mặt, còn chẳng bằng Ngọc Khê: "Lát nữa là tới thôi chị."

Vừa dứt lời thì đến, hai nhà cùng tới một lúc. Sắc mặt hai em lắm. Lúc bà nội mất họ là đến cùng, giờ ông nội cũng .

Cũng may ai trách cứ họ. So với con cái thì thế hệ cháu chắt thường bao dung hơn nhiều. Nhìn thái độ của cô út là , ít nhất cô còn chuyện với các cháu trai, chứ tuyệt nhiên thèm để mắt tới vợ chồng bác cả.

Ngọc Khê bảo cặp song sinh tìm Diệu Diệu và mấy đứa nhỏ khác. Cháu trai đến cô út mới dậy, nhường chỗ cho hai đứa cháu đích tôn đốt giấy.

Ngọc Thanh và Ngọc Chi đốt giấy, Tư Âm và Lâm Thanh bước tới. Đối với hai cô cháu dâu , cảm xúc thực sự sâu sắc như đám Ngọc Khê vì cũng chẳng gặp mặt mấy . họ , dù công việc bận rộn đến mấy cũng mặt đông đủ, đó là thái độ .

Ngọc Khê hỏi: "Mọi vội chắc ăn gì nhỉ?"

Tư Âm đáp: "Có ăn suất máy bay chị, nhưng cũng chẳng thấy ngon miệng."

Ngọc Khê Niên Quân Mân đang bận rộn: "Chị rể đặt nhà hàng , buổi tối dù thế nào cũng ăn một chút."

Hai gật đầu: "Vâng ạ."

Ngọc Khê thấy chú ông và cô bà , hai chắc chắn là chịu nổi cú sốc . Rõ ràng ông nội là em út mà , lòng Ngọc Khê nặng trĩu. Ông nội và bà nội thời trẻ thực sự chịu quá nhiều khổ cực. Nếu cực nhọc quá mức, bà nội chắc ung thư, ông nội cũng sẽ sớm như .

Đám tang của ông nội giống bà nội, chẳng mấy bạn bè hữu, giờ trong hai đại gia đình. Cháu cố của chú ông thậm chí trưởng thành , chẳng cần dùng đến ngoài, bộ đều là trong nhà lo liệu.

Đợi khi việc kết thúc, đều về , cô út mới chịu chuyện với bác cả.

Phía nhà Ngọc Khê, những ai quá bận đều về . Niên Quân Mân dắt các con , Ngọc Khê ở để đợi lễ đầu thất.

Sau lễ đầu thất, chỉ Ngọc Khê rời mà cả bố cô cũng lên thủ đô.

Năm nay cần về đây ăn Tết nữa, cả nhà sẽ đón Tết ở thủ đô.

Chú ông và cô bà chuyện, hai già từ khi ông nội mất càng lộ rõ vẻ già nua. Chú ông thậm chí còn ốm một trận khiến bao hoảng hốt, may mà chỉ là do nóng trong quá mức.

Hai già dù nỡ nhưng cũng ông nội , sợi dây liên kết bền chặt duy nhất giữa các nhà đứt. Niềm an ủi duy nhất là gia sản của cô út ở đây lớn, rời ngay cũng khó, nên tạm thời .

Đêm khi , cả nhà chuyện, Lữ Mãn em gái: "Em dự định gì ?"

Lữ cô út im lặng. Cô trai cũng sẽ về đây ở lâu nữa. Trước đây còn ông cụ, trai chị dâu trông nom, ngờ ông cụ sớm thế. Ở đây đám cháu chắt chẳng ai về, dường như chỉ còn cô: "Em dự định thuê một quản lý chuyên nghiệp, em sang nước ngoài tìm Vương Dương."

Ngọc Khê sững , chuyện quá đột ngột: "Cô út, cô định sang đó chăm sóc em ạ?"

Cô út đáp: "Vương Dương đề cập với cô, cô sang đó. Qua trò chuyện cô cũng thằng bé định về nữa . Cô kết hôn thì chỉ thể theo con thôi. Thằng bé cũng còn nhỏ nữa, cô cũng sang đó để xem xét vợ con cho nó."

Trịnh Cầm nhíu mày: "Chi phí ở nước ngoài nhỏ . Vương Dương thấy là vì nó bao giờ thiếu tiền. Những năm qua em kiếm ít, nhưng chi tiêu bên đó lớn lắm, chuyên ngành của Vương Dương hàng hiếm, em chắc chắn nó thể tìm việc để nuôi sống cả hai con ?"

 

Loading...