Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 922: Xuất hiện
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:46:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tính tình Lữ cô út vốn m.á.u xông xáo, con trai nước ngoài cô chẳng thấy lạ gì, cô chỉ là điều kiện hạn chế thôi, nếu cô cũng ngoài lăn lộn. Nghĩ đến đây, nỗi buồn ly hương nhạt bớt, cô : "Thế nên sự nghiệp trong nước bỏ, đó chỉ là đường lui mà còn để kiếm tiền nữa."
Dứt lời, cô sang bảo Ngọc Khê: "Các con nhiều về nước ngoài, xem giúp cô út chỗ nào mua nhà thì hợp? Cả chuyện cần chuẩn gì để nước ngoài nữa?"
Trịnh Cầm lườm một cái: "Sao cô hỏi con trai ?"
Lữ cô út xòe tay: "Em cũng lắm chứ, nhưng con , khu vực quanh trường học thì nó chắc chắn , chứ còn những cái khác, thật sự chẳng nhiều bằng vợ chồng Ngọc Khê ."
Đây là hạ thấp con trai , mà ở nơi đất khách quê , lời của con trai cô chỉ tin một nửa.
Ngọc Khê đáp: "Để về con gửi tài liệu cho cô."
Lữ cô út rạng rỡ: "Vẫn là cháu gái lớn của cô việc chắc chắn nhất."
Ngọc Khê mỉm , chỉ hy vọng sang đó sống một thời gian cô út vẫn còn . Cuộc sống ở nước ngoài dễ trụ vững, từ việc chọn nơi mua nhà, đến sinh hoạt thường ngày an ninh trật tự, khó khăn chồng chất.
Bản cô bao giờ thấy nước ngoài đến thế, vấn đề an ninh là một dấu hỏi lớn, chẳng qua là đưa tin thôi. Trước đây bên đó đầy rẫy vàng bạc, nhưng khủng hoảng tài chính, xin chứ việc thực sự là một nỗi khổ sở.
Ngày hôm , Ngọc Khê dắt bố về thủ đô, chia tay gia đình bác cả ngay tại sân bay.
Họ về nhà Ngọc Khê , buổi tối Tư Âm tan mới đến đón ông bà sang bên đó ở. , vợ chồng Lữ Mãn sẽ sống cùng con trai.
Vì con dâu bận rộn, nhà hai đứa cháu nội, con trai thì ít khi mặt ở nhà nên ông bà sang ở thì yên tâm.
Ngọc Khê tiễn bố tận xe, đợi xe khuất mới nhà. Chiêu Đệ đợi ở cửa từ sớm.
Ngọc Khê giữa phòng khách hỏi: "Có việc gì ?"
Chiêu Đệ gật đầu: "Lần em xác định chắc chắn , đúng là đàn bà đưa Hạ Hạ tới. Lần sắc mặt bà còn vàng vọt hơn , hình như mắc bệnh gì đó. Hai ngày nay bà cứ quanh quẩn ở cổng, em thấy hình như bà đang rình bắt gặp Hạ Hạ."
Ngọc Khê hỏi: "Em với trong nhà chứ?"
Chiêu Đệ việc ở đây mấy năm , chuyện gì nên chuyện gì : "Dạ ạ."
"Em tiếp tục lưu ý, nếu bà còn lởn vởn thì em tìm bám theo, điều tra cho rõ ràng."
Chiêu Đệ lời: "Dạ rõ."
Ngọc Khê định bước , Chiêu Đệ ấp úng. Ngọc Khê hỏi: "Còn việc gì khác nữa ?"
Trong lòng Chiêu Đệ dâng lên một cảm giác sảng khoái kỳ lạ: "Chồng cũ của em ly hôn , mấy hôm em gặp ."
Ngọc Khê: "Ly hôn?"
Chiêu Đệ gật đầu: "Anh cũng tuổi , chẳng phát tướng . Ly hôn xong, hôm đến tìm em đòi tái hôn, còn chặn đường cả Từ Cường nữa."
Ngọc Khê hỏi: "Em với chuyện là dự định gì ?"
Ngọc Khê tin Chiêu Đệ tái hôn. Mấy năm nay trong tay Chiêu Đệ cũng 200 nghìn tệ , tiền nhỏ. Có tiền công việc định, cô nhất thời đoán dự định của Chiêu Đệ là gì.
Mắt Chiêu Đệ sáng rực: "Thưa bà, Tết năm nay em đưa các con về quê một chuyến. Bao nhiêu năm trong nhục nhã, nhà cửa cũng bán sạch, giờ các con cũng lớn , em về xem thế nào."
Ngọc Khê hiểu. Chồng cũ ly hôn, Chiêu Đệ cuối cùng cũng ngộ đang sống nên về quê để nở mày nở mặt cho và các con: "Được thôi, nhưng sắp Tết , vé xe khó mua lắm."
Chiêu Đệ đáp: "Em thường chợ mua thức ăn nên quen mấy đồng hương bán rau. Mấy hôm em hỏi họ về , vợ chồng họ lái xe về, chở thêm ba con em là ."
Ngọc Khê vạch trần tâm tư của Chiêu Đệ, chắc chắn cô tính toán và hỏi kỹ mới : "Khi nào em thì báo một tiếng."
"Dạ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-922-xuat-hien.html.]
Về đến phòng ngủ, Ngọc Khê bận rộn xử lý email. Đi vắng 8, 9 ngày nên nhiều công việc tồn đọng.
Lần ông nội mất, Triệu Tuyết cũng về chịu tang. Sắp tới còn đám cưới của Triệu Tuyết nữa, dù bận đến mấy cô cũng sắp xếp thời gian tham dự. Việc cần thực sự ít.
Ngày hôm đến công ty, khi họp xong, Tiết Nhã theo cô về văn phòng: "Cho xem cái ."
Ngọc Khê ngạc nhiên: "Sao đưa sơ yếu lý lịch cho xem?"
Tiết Nhã: "Xem ."
Ngọc Khê qua, đúng là quen, Phương Á Lâm: "Cậu nộp đơn ứng tuyển ?"
Tiết Nhã nắm rõ chuyện của Phương Á Lâm: "Mình cũng tình cờ bắt gặp nên hồ sơ mới tới tay , vẫn đợi về để hỏi ý đấy."
Ngọc Khê lật xem hồ sơ, mới là học kỳ đầu đại học mà kỳ nghỉ đông thêm : "Mình nhớ đóng vài cái quảng cáo, chắc cũng tiền tiết kiệm chứ nhỉ."
"Cậu chú ý sai trọng tâm . Thằng nhóc gan nhỏ , dám nộp đơn công ty . Cậu thật sự sợ kiêng dè ?"
Ngọc Khê gõ tay lên hồ sơ, cảm thấy khá thú vị: "Ý thế nào?"
Tiết Nhã xòe tay: "Ý là công ty bao giờ tiền lệ nhận sinh viên năm nhất thực tập cả. Thế chẳng là đùa ? Nếu nhận đào tạo 4 năm trời mà ở đây nữa thì chẳng mất công nuôi nhân tài cho đối thủ ."
Ngọc Khê quẳng hồ sơ sang một bên: "Cứ theo ý ."
Tiết Nhã cầm hồ sơ định , nhưng bỗng dừng , nheo mắt : "Mình thấy gì đó sai sai. Thật đến để thăm dò thôi ? Chứ chuyện nhận chẳng thèm để ý ."
Ngọc Khê nhếch môi: "Thăm dò thì , nhưng chắc chắn là hứng thú với mảng đầu tư. Công ty tuy hàng đầu nhưng cũng tệ. Đương nhiên là còn cả yếu tố cầu may nữa, mủi lòng?"
Tiết Nhã nhận vấn đề: "Trẻ con bây giờ chẳng giống trẻ con chút nào, ai cũng tinh ranh thế? Chúng già thật ."
Ngọc Khê chịu thừa nhận: "Mình vẫn còn trẻ lắm."
Tiết Nhã xua tay , rõ ràng là đồng tình.
Ngọc Khê cầm gương soi , dù bảo dưỡng thế nào thì khuôn mặt cũng để dấu vết. Năm tháng chẳng tha cho một ai, thời gian đúng là lạnh lùng vô tình thật.
Buổi tối tăng ca đến 8 giờ mới về nhà. Vừa quần áo xong thì con gái gõ cửa bước : "Mẹ, con bàn với một việc."
Ngọc Khê đồng hồ 9 giờ, giờ mà còn đợi cô thì chắc chắn là chuyện. Liếc Niên Quân Mân đang buông sách trừng mắt con gái, cô đoán chắc Diệu Diệu bố đồng ý: "Nói xem nào."
Diệu Diệu hì hì: "Cái đó... Phương Huyên về nên con định nước ngoài thăm ."
Ngọc Khê cuối cùng cũng hiểu vì chồng trừng mắt. Ngay cả cô cũng thấy chạnh lòng: "Thế còn bố thì ?"
Diệu Diệu thấy da đầu tê rần, ánh mắt của bố thật đáng sợ: "Hay là mùng một Tết con mới ?"
Ngọc Khê mới hài lòng đôi chút, nhưng: "Rất tiếc, việc thương lượng gì hết. Con gái , cách tạo nên vẻ . Khi nào con trưởng thành, và bố nhất định sẽ hạn chế tự do của con, nhưng hiện tại thì ."
Lúc thấy bố đồng ý, Diệu Diệu là hy vọng gì , may mà cô bé cũng mong đợi quá nhiều: "Dạ thôi , con về giải đề tiếp đây."
Ngọc Khê: "...... Ngủ sớm con."
Niên Quân Mân nhếch môi: "Con gái , chấp nhận phận ."
Ngọc Khê: "........"
Cô cũng định câu đó, chấp nhận phận , học thần hạng nhì.
Sáng sớm hôm , xe của Ngọc Khê khởi động để thì cô thấy đàn bà nước da vàng vọt đang lao thẳng về phía xe .