Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 928: Không tôn trọng

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:47:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạc Thu khẽ ho một tiếng: "Năm xưa lúc kết hôn chị dùng chút thủ đoạn, nên chắc chắn chị dâu họ sẽ ly hôn . Chị từ nông thôn gả , là gia đình đơn , nhà ngoại cũng chẳng đường về, bản công việc nên sẽ ly hôn, vì thế mới canh chừng họ gắt gao như ."

Mạc Thu thêm rằng, họ cô cũng sẽ ly hôn, bởi vì hai một tư tưởng hợp , đặc biệt là sự chấp niệm mãnh liệt đối với việc leo lên cao.

Hôm nay Ngọc Khê hai nơi, một là tiệm trang sức, hai là tiệm sườn xám của Lôi Âm.

Lần đặt sườn xám Ngọc Khê trả tiền, tuy là mức chiết khấu thấp nhất nhưng vẫn sòng phẳng.

Thực tế Lôi Âm lấy tiền, nhưng Ngọc Khê kiên trì, bạn bè thiết đến mấy cũng tính toán rõ ràng, thời gian lâu dần khó tránh khỏi tích tiểu thành đại, ảnh hưởng đến tình cảm.

Sườn xám đặt may xong theo đo của cô út, còn một bộ tặng cho cô dâu mới. Bộ sườn xám màu đỏ thể mặc trong hôn lễ, đo là do cô út cung cấp, Ngọc Khê đặt từ sớm, hôm nay chỉ đến lấy thôi.

Cuối cùng họ đến tiệm trang sức, chọn những món quá đắt tiền, chủ yếu là mang ý nghĩa lành.

Trên đường về nhà, Mạc Thu hỏi: "Em cần theo sang nước ngoài chị?"

Ngọc Khê đáp: "Không cần , chị cho em nghỉ phép, đợi chị về hãy ."

Mạc Thu mỉm : "Dạ ."

Về đến nhà, Ngọc Khê thu dọn hành lý mới lướt xem tin tức. Cũng may tin của Tống Hán Thần và Bối Cổ Lan thu hút sự chú ý, nên những tin tức bình luận kiểu cô "cạn tàu ráo máng" quan tâm nhiều, độ hot của cô hạ nhiệt từ lâu.

Nếu vì đắc tội với một , lẽ đến một mẩu tin về cô cũng chẳng .

Nhấn tin của Bối Cổ Lan, tài khoản của cô cứ như hack, đăng ảnh chụp chung hai , qua là do Bối Cổ Lan thao tác. Tống Hán Thần thật thâm trầm, đàn ông mà tâm cơ thì chẳng kém gì phụ nữ.

Ngày hôm là chuyến bay sang nước M. Lần đông: Tư Âm mang theo hai đứa trẻ, vợ chồng Ngọc Chi và Lâm Thanh, nhà Ngọc Khê năm , cộng thêm cô cả và dượng cả. Riêng Chu Linh Linh thực sự thời gian nên nhờ mang quà sang.

Bố Ngọc Khê thì cần , chắc chắn . Mọi đều ở khoang hạng nhất và hạng thương gia, nhân đông nên hành lý cũng khá hoành tráng.

Đến nước ngoài lúc mười giờ sáng, tinh thần đều lắm.

Đợi khi gặp Lữ cô út và Vương Dương, Trịnh Cầm nhíu mày hỏi: "Cô dâu ?"

Lữ cô út lườm con trai một cái, Vương Dương lúng túng: "Cô đang bận tiếp khách khứa họ hàng ạ."

Trịnh Cầm "ồ" một tiếng. Nói trắng coi trọng những bên đàng trai , hèn gì sắc mặt em chồng khó coi thế .

Lữ Mãn thấy mệt: "Xe đến ? Bố nghỉ ngơi, mệt quá ."

Vương Dương vội : "Cậu ơi, cửa là xe ngay ạ."

Anh thật sự ngờ nhiều sang như , xe cộ chuẩn thiếu.

Ngọc Khê lên tiếng: "Cô cả và dượng cả cùng , nhà cháu xe riêng ."

Lữ cô út thực sự nhà Ngọc Khê nhà ở nước ngoài: "Nhà cô ở tạm cũng đủ chỗ, các cháu khách sạn gì?"

Niên Quân Mân : "Cô út ạ, bố cháu ngày định cư ở nước ngoài nên nhà ở đây. Chỗ nhà cháu rộng rãi đủ cho ở, cần khách sạn ."

Lữ cô út ngốc: "Ở ngần thì nhà chắc chắn lớn lắm nhỉ!"

Ngọc Khê mỉm : "Hay là cô cũng về cùng chúng cháu?"

Lữ cô út xua tay: "Thôi, cô cũng việc bận, đợi hôn lễ kết thúc . , tối nay cùng ăn cơm nhé, địa điểm là nhà hàng Trung Hoa của nhà gái. Địa chỉ cô gửi cho cháu , nhớ đến đúng giờ nhé!"

Ngọc Khê: "Vâng ạ."

Sau đó cô hỏi cô cả: "Cô cả, cô thật sự cùng chúng cháu ?"

Lữ cô cả : "Cô cũng đợi hôn lễ xong . Đám cưới nhiều việc, cô ở giúp cô út một tay."

"Dạ thôi, nhà cháu đây."

Ngọc Khê thấy quản gia .

Vương Dương ngẩn một lúc lâu mới hồn: "Mẹ, con vẫn nhà rể giàu, giờ mới thực sự cảm nhận , còn cả quản gia nữa cơ đấy!"

Lữ cô út nghĩ đến cô con dâu mắt mọc đầu, trong lòng đột nhiên thấy hả , cục tức kìm nén bấy lâu cũng vơi bớt: "Mẹ cảnh cáo con, với vợ con đấy. Hừ, cứ như ở nước ngoài thì oai lắm bằng. Nếu chỉ con là con trai thì cũng chẳng tính chuyện tái hôn gì để chịu nhục với nó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-928-khong-ton-trong.html.]

Vương Dương khó xử: "Mẹ, cô sống ở nước ngoài từ nhỏ, hiểu chuyện trong nước, một sớm một chiều sửa ngay ạ."

Lữ cô út hừ lạnh một tiếng: "Một cái nhà hàng Trung Hoa thì cũng chỉ là kẻ mở tiệm cơm thôi chứ gì, nữa, thấy bực ."

Bên Ngọc Khê lên xe là nhắm mắt nghỉ ngơi, quãng đường về nhà cũng khá xa.

Lữ Mãn ngược ngủ , ông quản gia phía , cảm thấy tự nhiên. Lần đầu tiên phục vụ tận tình như thế, còn gọi là "", ông định hỏi con gái nhưng sợ con mất mặt nên cứ bứt rứt trong lòng.

Cả đoàn về đến trang viên, cặp song sinh xuống xe chạy ngay tìm chó. Giờ chúng là những con ch.ó lớn, trông khá đáng sợ. Ngọc Khê thấy ch.ó lao tới thì giật : "Các con cẩn thận đấy."

Dung Dung xua tay: "Con ạ."

Ngọc Chi ghé gần: "Uầy, chị ơi, chị đúng là thâm tàng bất lộ thật đấy, căn nhà lớn thế trông như trang viên luôn."

Ngọc Khê đính chính: "Không của chị, của bố chồng chị đấy. Mọi mệt , mau nhà , phòng ốc chuẩn xong hết , nghỉ ngơi , tối nay còn ăn cơm nữa."

Cặp song sinh nhà Ngọc Thanh nhỏ tuổi hơn Diệu Diệu, cũng đang độ ham chơi: "Cô ơi, tụi cháu tìm Dung Dung nhé."

"Được, nhưng để ý mấy con ch.ó nhé, chúng to lắm đấy."

Nhược Hàm gật đầu: "Cháu ạ."

Quản gia lên tiếng: "Thưa phu nhân, xin cứ yên tâm, chúng đều huấn luyện kỹ lưỡng ạ."

Ngọc Khê gật đầu: "Trưa nay chuẩn món Trung nhé."

"Vâng ạ."

Ngọc Khê cũng mệt lả. Vừa tắm xong thấy tiếng chạy thình thịch và tiếng nô đùa của mấy đứa trẻ. Cô giường cảm thán: " là tuổi trẻ thật ."

Niên Quân Mân : "Ở nhà nuôi thú cưng nên chúng nó hiếm lạ, chỗ rộng, cứ kệ chúng , nghỉ ngơi việc của ."

Ngọc Khê rúc gối "ừ" một tiếng, đúng là giường nhà vẫn thoải mái nhất, cô nhanh chóng chìm giấc ngủ.

Bữa trưa, lớn đều mặt, đám trẻ ngược lăn ngủ. Lúc gọi thì thấy ba con trai rõ ràng phòng riêng mà cứ thích túm tụm ngủ chung, bên con gái cũng .

Trịnh Cầm ngủ một giấc dậy thấy tỉnh táo hẳn, bà Ngọc Chi : "Hai đứa cũng khẩn trương lên nhé, nhanh chân là bọn trẻ chơi với ."

Lâm Thanh đỏ bừng mặt, hận thể vùi đầu bát canh, lí nhí: "Vâng ạ."

Ngọc Chi thì huỵch toẹt: "Có khẩn trương thì cũng chẳng chơi chung nữa ."

Đó là sự thật, năm đứa trẻ hiện tại cách tuổi nhiều, đợi con của Ngọc Chi đời thì cách tuổi tác quá xa để chơi cùng .

Lữ Mãn phòng ăn lớn: "Chỗ rộng thật đấy."

Ngọc Chi đáp: " nhỏ chút nào."

Tư Âm mắt sáng rực: "Chị ơi, chiều nay dạo phố , em thấy nhiều cửa hàng đồ hiệu đấy."

Ngọc Khê cũng hồi sức: "Được thôi, và Lâm Thanh cùng ạ?"

Trịnh Cầm xua tay: "Mẹ , các con ."

Sức mua của ba phụ nữ đáng nể, họ mua về ít đồ, quà cáp mang về đồ cho bản .

Nhà hàng Trung Hoa cách nhà Ngọc Khê khá xa, đám trẻ ngủ dậy là cả đoàn xuất phát ngay.

Nhà hàng ở phố Tàu, nhóm Ngọc Khê đến đúng giờ. Nhà hàng hai tầng, tầng kinh doanh bình thường, buổi tiệc diễn ở tầng .

Vương Dương đợi ở cửa: "Cậu, mợ, mời lối ạ."

Ngọc Khê thấy cô dâu , trong lòng bắt đầu thấy thoải mái. Khách đến tận cửa nhà mà ít cũng đón một tiếng chứ, đây đúng là thực sự coi nhà đàng trai gì: "Vợ em ?"

Vẻ mặt Vương Dương cũng chút khó coi: "Cô lầu ạ."

Nhóm Ngọc Khê vốn dĩ đang vui vẻ, giờ sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiêm nghị.

 

Loading...