Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 930: Nghe ngóng

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:47:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lữ cô út xua tay: "Cũng hòm hòm , con tự về nhà . Yên tâm, đám cưới ngày mai chắc chắn sẽ đến thật sớm."

Nhóm Ngọc Khê lên xe, nhà họ Hầu lúc mới phản ứng . Hầu Oánh hỏi: "Họ hàng nhà rốt cuộc là nghề gì thế?"

Vương Dương "" một tiếng: "Liên quan đến nhiều ngành nghề lắm."

Hầu Oánh sầm mặt: "Em cũng , thế họ đang về nhà chị họ ?"

Vương Dương gật đầu: "Ừ."

Những chuyện khác Vương Dương nhiều. Anh từ nhỏ sống ở nhà , sự quan tâm dành cho chị họ và rể thực sự cao. Anh giống chuyện gì cũng tranh cường hiếu thắng, cũng giống tính cách của bố. Sau bố ngoại tình ly hôn với , ý niệm duy nhất của trốn chạy.

Mãi đến khi ông bà nội qua đời, bạn học chuẩn thi cao học ở nước ngoài, nảy ý định thể kìm nữa. Cuối cùng gặp Hầu Oánh, là chân ái thì cũng tình cảm, nhưng chủ yếu nhất là về nữa, là kẻ hèn nhát.

Trên đường về, ngoài, Lữ cô út : "Lúc đầu cô định đồng ý cho cưới , cứ kéo dài mãi, mãi đến dạo gần đây mới đồng ý đấy."

Ngọc Khê bấy giờ mới hiểu, bảo nửa năm trôi qua mới chuyện kết hôn.

Lữ cô út tiếp tục: "Nhà họ Hầu từng coi trọng cô. Từ gặp đầu tiên cô thấy nghẹn khuất, nhà họ ở cũng giống như nhà cô, gì mà cao ngạo chứ."

Lữ cô cả xen : "Người cửa tiệm mà."

Niên Quân Mân công tác nhiều, hiểu rõ chuyện nước ngoài hơn nên tiếng : "Từ lúc chúng đến cho tới khi rời đều là giờ cao điểm ăn uống, nhưng lượng khách lớn. Ngược là cửa hàng đối diện khách kín chỗ, còn xếp hàng. Dựa khẩu vị món ăn lúc nãy, họ lai tạp theo khẩu vị nước ngoài ."

Anh dừng một chút tiếp: "Cùng với sự phát triển của trong nước, ngày càng nhiều nước ngoài đến Trung Quốc, họ thích ăn món Trung chính tông hơn. Mấy năm nay, nhà họ Hầu chắc chỉ duy trì cửa tiệm, với điều kiện mặt bằng là của nhà , nếu thì chắc chắn đang bù lỗ."

Lữ cô út hiểu: "Mặt bằng là của họ, hóa bấy lâu nay cũng chẳng kiếm bao nhiêu ? Thế thì còn kiêu căng cái gì, cô cứ tưởng ngày kiếm bộn tiền chứ!"

Ngọc Khê mỉm : "Tiền là một chuyện, mặt khác là ở nước ngoài lâu nên tự phụ, coi thường trong nước."

Lữ cô út càng bực hơn: "Đều là Hoa cả, đúng là quên gốc gác ."

Ngọc Khê thở dài, hiện tượng là cá biệt, chỉ là theo đà phát triển thì giảm nhiều .

Về đến nhà, Lữ cô út ngẩn : "Rộng quá."

Đám trẻ chạy tót nhà, nhao nhao bảo no, ăn mì sợi.

Ngọc Khê hỏi: "Cô út, cô cả, hai ăn thêm chút gì ?"

Lữ cô cả đáp: "Có chứ, cô cũng ăn nổi mấy món lúc nãy."

Cuối cùng đều ăn thêm, no nê mới nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai là hôn lễ. Lễ cưới cử hành tại nhà thờ, tiệc cưới tổ chức ở nhà hàng Trung Hoa của nhà gái. Khách mời khá đông, gồm bạn học và đồng nghiệp của Vương Dương.

Lữ cô út lẩm bẩm: "Tiền là chúng bỏ , đặt món đắt, đây là đang kiếm tiền của đây mà!"

Ngọc Khê cũng nhận , tuy xem thực đơn nhưng đồ đắt tiền, nhà họ Hầu chuyện cũng thật quá đáng.

Đang chuyện thì Vương Dương và Hầu Oánh bưng ly rượu đến chúc thọ. Lữ cô út uống cạn. Ngọc Khê bộ sườn xám Hầu Oánh, khẽ mỉm , cô cứ tưởng cô sẽ mặc chứ!

Đợi hai sang bàn đồng nghiệp, Lữ cô út mới bảo: "Đáng lẽ đưa bao lì xì đỏ, nhưng cô cũng miễn luôn."

Ngọc Khê tò mò: "Cô út, lúc đầu cô định chuẩn bao nhiêu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-930-nghe-ngong.html.]

Lữ cô út hạ thấp giọng: "Mười nghìn lẻ một ngoại tệ. Cô định giữ thể diện cho Vương Dương, mười nghìn lẻ một chẳng ý nghĩa vạn chọn một ? nhà họ Hầu ăn t.ử tế, thôi thì đưa cô c.h.ế.t thứ cũng là của con trai cô hết, cô đưa nữa."

Món quà Ngọc Khê tặng cũng rẻ, rẻ cũng mười mấy vạn nhân dân tệ, nhưng cô thể như cô út là đưa tiền, cô gửi từ .

Mới ăn một nửa, Thước Thước chạy : "Mẹ, bao giờ về nhà? Con thực sự nuốt nổi nữa ."

Ngọc Khê đồng hồ: "Phải đợi thêm một lát nữa. Con thể gọi điện cho quản gia chuẩn , về nhà là cái ăn ngay."

Thước Thước: "Con gọi điện ngay đây."

Ngọc Khê "ừ" một tiếng, liếc nhà họ Hầu đang vây quanh Niên Quân Mân, chắc chắn hôm qua Vương Dương ít chuyện .

Về đến nhà, cả gia đình ăn thêm một bữa nữa.

Vào phòng ngủ, Niên Quân Mân mới : "Ngày mai vợ chồng Vương Dương đến thăm."

Ngọc Khê nghiêng đầu: "Vương Dương với ?"

"Ừ, thấy Vương Dương vẻ tình nguyện lắm, chắc là ý của nhà họ Hầu. Nể mặt Vương Dương nên từ chối."

Ngọc Khê nhếch môi: "Đến thì đến thôi, sẵn tiện chống lưng cho cô út luôn, để nhà họ Hầu bớt cái thói cao cao tại thượng . Em , cứ nghĩ đến là bực. Cô út nghiệp cấp hai thì , thời đó điều kiện chỉ , học hết cấp hai là giỏi lắm . Họ đó thì lắm, nào là học hết cấp ba, còn bảo bằng cấp hai trong nước công nhận."

Niên Quân Mân trấn an vợ đang hừng hực lửa giận: "Đừng chấp nhặt với họ."

Ngọc Khê: "Hừ, sản nghiệp của cô út ăn , một năm kiếm nhiều hơn nhà họ Hầu nhiều, chỉ là cô út sống khiêm tốn thôi."

Niên Quân Mân: "Anh cũng hiểu Vương Dương mưu cầu điều gì. Chúng đều ở trong nước, tìm việc mà tiếp quản sản nghiệp của cô út thì cũng mạnh hơn ở nước ngoài nhiều, sắc mặt khác mà việc."

Hôm qua Ngọc Khê chuyện với cô út: "Vốn dĩ cô út đồng ý cưới, luôn Vương Dương theo cô về nước. Anh tại đó cô đồng ý ?"

"Vì Vương Dương ?"

Ngọc Khê gật đầu: "Chuyện dượng út ngoại tình suy cho cùng tổn thương Vương Dương. Sau khi ly hôn, cô út bận rộn sự nghiệp mà suốt, Vương Dương là chịu đựng nhiều nhất. Đứa trẻ tính tình hướng nội, chuyện gì cũng nén trong lòng. Dượng út sống thường xuyên lôi chuyện ông bà nội , tâm lý đứa trẻ tích tụ quá nhiều u uất nên mới nước ngoài, về nữa."

Niên Quân Mân : "Nói thì đứa trẻ từ nhỏ thực sự ai quản giáo."

Ngọc Khê gật đầu: " , Vương Dương cơ bản là thui thủi một . Tính tình nhạy cảm hướng nội, nên cô út thấy áy náy, đồng ý cho kết hôn, chỉ cần Vương Dương thấy thoải mái là ."

Niên Quân Mân thở dài: "Chu Dao hạnh phúc hơn nhiều."

Ngọc Khê cảm thán: "Phải đó, cô út và cô cả khác . Cô út quan tâm đến bản nhiều hơn, còn cô cả là vì con cái. Cô cả và dượng cả kết hôn khi Chu Dao còn nhỏ, coi như lớn lên trong một gia đình bình thường, còn Vương Dương thì ."

Cô út ly hôn, tuýp phụ nữ đảm việc nhà, thứ bà cho Vương Dương nhiều nhất là tiền. đối với một nhạy cảm như Vương Dương, tiền bạc quan trọng bằng gia đình. Hôm qua lúc kể, cô út , chỉ là hối hận thì cũng muộn .

Sáng hôm , Ngọc Khê chuẩn dậy sớm. Hôm nay là vợ chồng Vương Dương đến thăm, nhưng Ngọc Khê đoán đến chắc chắn sẽ ít.

Vợ chồng Vương Dương thấy , Vương Điềm Điềm đến : "Đám cưới xong ? Có khách đến ?"

Ngọc Khê gật đầu: "Vợ chồng Vương Dương sắp tới."

Vương Điềm Điềm đến là chuyện: "Quý Tấn gọi điện cho em, là lão già họ Vương đang tìm ngóng về em."

Ngọc Khê kinh ngạc: "Ông cũng từng hỏi chị, chị , thế mà tìm đến Quý Tấn cơ ?"

 

Loading...