Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 931: Bảo mật
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:47:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Điềm Điềm phiền não đá đá bãi cỏ, mũi giày cao gót màu trắng nhuộm một màu xanh lá, cô tới lui vài bước: "Ông ngóng về cái gì?"
Ngọc Khê an ủi Vương Điềm Điềm, nhưng nên gì. Vương Điềm Điềm luôn định cư trong nước, chẳng vì trong lòng vẫn bước qua cái bóng cũ ? Cô sợ gặp những từng quen, sợ quá khứ của đào xới lên, dù nhớ Quý Tấn thì cũng chỉ liên lạc qua điện thoại.
Lần về nước, cô cũng dạo phố, thường thì chọn sẵn địa điểm ăn uống phòng bao , cách ăn mặc cũng mang tính chất ngụy trang, lúc nào cũng đeo kính râm.
Vương Điềm Điềm trong lòng chắc chắn chẳng chuyện gì , c.ắ.n môi bảo: "Đừng cho ông địa chỉ của ."
Ngọc Khê đồng ý: " sẽ , cũng bảo Quý Tấn , thằng bé cũng sẽ ."
Vương Điềm Điềm thở phào một . Nhà riêng của cô , Quý Tấn , cô kể mà chủ yếu là thằng bé hỏi. Gửi đồ về, cô sợ Bạch Nhiêu nghĩ nhiều nên cũng bao giờ điền địa chỉ thật của . Không ngờ, điều đó khiến cô an tâm. Bây giờ nhà Lữ Ngọc Khê , chắc chắn ông sẽ tìm thấy : "Cảm ơn."
"Không gì."
Ngọc Khê khuyên nhủ kiểu " chuyện qua , đừng nghĩ nữa". Người ngoài thì dễ, nhưng thực sự hiểu những rào cản trong lòng trong cuộc, thật sự chẳng mấy ai thể bước qua . Cô vốn còn đang thắc mắc mới bảy giờ sáng mà Vương Điềm Điềm đến thăm, hóa căn nguyên là ở đây.
Vương Điềm Điềm lấy từ trong túi một điếu t.h.u.ố.c dành cho nữ: "Không phiền chứ?"
Ngọc Khê: "Không phiền."
Vương Điềm Điềm châm thuốc, tâm trạng bình hòa hơn: "Mấy ngày nay mới mua t.h.u.ố.c đấy, vốn dĩ cai , nhưng phiền quá."
"Ừm."
Vương Điềm Điềm nhả khói: "Cái lão bố , bao giờ gặp nữa. Ông còn ích kỷ, m.á.u lạnh hơn nhiều."
Ngọc Khê tán thành. Vương Đạo bạn gái, còn nhỏ tuổi hơn cả Vương Điềm Điềm, đúng là vẫn chứng nào tật nấy, một kẻ cặn bã.
Hút xong điếu thuốc, Vương Điềm Điềm thoải mái hơn: "Sau sẽ gửi đồ cho cô, phiền cô chuyển cho Quý Tấn nhé!"
Đối với con trai, cô tin tưởng Lữ Ngọc Khê hơn, vì sự tinh tường của Ngọc Khê tuyệt đối sẽ để lộ tung tích của cô .
"Được."
Vương Điềm Điềm thấy khách đang , liếc đồng hồ gần tám giờ: "Cô bận , về đây, và... cảm ơn cô."
"Để tiễn cô."
Vương Điềm Điềm lái xe đến: "Ừ."
Ngọc Khê tiễn Vương Điềm Điềm thì chạm mặt vợ chồng Vương Dương. Vương Điềm Điềm : "Chị dâu, em về đây, cần tiễn ."
Ngọc Khê : "Mai dẫn con đến nhé."
Vương Điềm Điềm bảo: "Thằng bé nước Y với bố nó , mai em qua một !"
"Được."
Ngọc Khê đợi Vương Điềm Điềm lái xe mới sang nhóm Vương Dương đang dừng bước, hỏi: "Trên đường đến đây tắc xe chứ?"
Vương Dương lắc đầu: "Không ạ, chúng em sớm."
Ngọc Khê hỏi: "Đã ăn sáng ? Mấy đứa nhỏ dậy, dùng chút gì cùng ?"
Vương Dương thực sự ăn sáng, trai cả và em trai của vợ đến sớm quá: "Dạ ."
Trái ngược với sự tự nhiên và thiết của Vương Dương, gia đình họ Hầu từ lúc địa chỉ đến khi tới nơi vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngác. Sau khi thấy căn nhà, họ sững sờ.
Mãi đến khi phòng khách, họ mới hồn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-931-bao-mat.html.]
Đám trẻ cuối cùng cũng xuống lầu, đang bàn ăn sáng. Nhà Ngọc Khê đều là khẩu vị Hoa Hạ, bữa sáng bánh bao hấp, hoành thánh... nhiều kiểu dáng.
Ngọc Khê mời mọc: "Chưa ăn thì cùng ăn một chút."
Vương Dương khách sáo, từ nhỏ phần lớn thời gian lớn lên ở nhà , nhà chị họ cũng thấy tự nhiên, kéo vợ qua ăn sáng, còn cả và em trai vợ thì kệ họ.
Gia đình cả của Hầu Oánh ăn , nhà họ cũng kinh doanh đồ ăn sáng mà.
Chỉ là, bữa sáng nhà Ngọc Khê là do đầu bếp chuyên nghiệp , kiểu cải biên để chiều lòng bản địa, hương vị chính tông. Ngọc Khê thấy nhà họ Hầu khẽ nuốt nước bọt.
Lần đến khách , nhà Hầu Oánh cuối cùng cũng thấy thật nực .
Ăn sáng xong, đám trẻ dạo phố, Diệu Diệu chìa tay : "Mẹ, chúng con mua ít quà, cho chúng con mượn thẻ ."
Ngọc Khê dậy bảo Niên Quân Mân: "Anh tiếp khách nhé."
Niên Quân Mân: "Được."
Ngọc Khê dặn con gái: "Để quản gia cùng các con, đến những chỗ nên đến. Tài xế sẽ đợi, mua xong là về ngay."
Diệu Diệu: "Mẹ yên tâm , con chừng mực mà."
Ngọc Khê nghĩ đoạn : "Chúng còn ở ba ngày nữa mới về, ngày thăm Phương Huyên."
Mắt Diệu Diệu sáng lên: "Vâng ạ!"
Khi Ngọc Khê đưa con gái xuống lầu thì vợ chồng Vương Dương ăn xong. Tiễn đám trẻ , Ngọc Khê mới bên cạnh Niên Quân Mân.
Vương Dương chút ngại ngùng: "Chị, phiền chị quá."
"Người một nhà cả, khách sáo gì chứ, bữa sáng hợp khẩu vị ?"
Vương Dương gật đầu: "Lâu lắm em mới ăn bánh bao chính tông thế ."
Câu chút vả mặt nhà họ Hầu.
Sắc mặt Hầu Oánh biến đổi một chút nhanh chóng trở bình thường. Hầu Oánh mới là tâm trạng phức tạp nhất. Hồi đại học cô chỉ Vương Dương là du học sinh, vì nhận học bổng nên luôn tưởng gia cảnh . Lúc sắp kết hôn bố còn đồng ý, đó chồng đến, cô ngạc nhiên vì bà tiền mua nhà, nhưng vì chỉ trả một phần nên nhận thức của cô vẫn là nhà chồng tiền.
Mãi đến đám cưới vả mặt, cô mới hối hận vì hỏi kỹ chồng. Hóa chồng còn sản nghiệp ở trong nước, một năm kiếm nhiều hơn nhà hàng Trung Hoa nhiều, đến họ hàng của Vương Dương, ngay cả trông giản dị nhất cũng nhà máy riêng.
Nhìn nhà , nhà hàng Trung Hoa ngày càng khó ăn. Anh cả kế thừa nhà hàng nhưng hiện chỉ duy trì mức thu chi cân bằng, mỗi năm còn gánh vác đủ loại chi phí cho con cái và già, ăn tiền gốc. Đứa em trai mới nghiệp đại học, thạc sĩ nên lương bốn nghìn, chỉ đủ chi tiêu cá nhân. Còn bản cô , lương cao bằng chồng, chỉ năm nghìn.
Ngọc Khê Hầu Oánh đang lơ đãng nên kéo chuyện sang phía cô , mà chỉ với Vương Dương: "Có thời gian thì thường xuyên về thăm . Ở nước ngoài mỗi em, chúng chị cũng lo lắng."
Vương Dương trong lòng càng thấy áy náy vì sự ích kỷ của , khiến theo sang đây: "Vâng, em sẽ thường xuyên cùng về thăm ạ."
Lữ Mãn thực sự giận đứa cháu ngoại : "Cháu cũng thật là, sản nghiệp thế tiếp quản, cứ thuê sắc mặt khác. Cậu rể cháu , công việc ở nước ngoài dễ , tuyệt đối là lợi ích hết. Có lợi ích thì cháu là ông nội, một khi còn lợi ích, họ chẳng thèm đếm xỉa đến cháu , đáng ?"
Vương Dương cảm thấy ở nước ngoài thoải mái hơn: "Cậu ạ, cháu mục tiêu theo đuổi của riêng ."
Lữ Mãn dù em gái giải thích, nhưng ông vẫn thể hiểu nổi.
Trịnh Cầm kéo nhẹ áo chồng, hiệu đừng nữa, bảo: "Các cháu đầu qua đây, đừng gò bó nhé."
Hầu Oánh cuối cùng cũng hồn: "Dạ ạ."
Trò chuyện một lát, Ngọc Khê suýt nhận nhà họ Hầu nữa. Sự cao ngạo lúc mới gặp cứ như là ảo giác, đến họ đặc biệt lịch sự, chê .
Hầu Oánh càng tỏ cảm kích: "Cảm ơn mợ và các cô chú. Về nhà xem quà tặng chúng cháu mới , thật sự quá quý giá ạ."