Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 932: Hố anh trai

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:47:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê đều rõ các món quà của nhà , thực sự quý giá. Nhà cô cả đưa bao lì đỏ bằng ngoại tệ, đúng tròn một vạn, là một con lớn. Về phần vợ chồng Ngọc Khê, món quà cưới cô mua cũng trị giá mười mấy vạn nhân dân tệ, nhóm Ngọc Thanh mỗi tặng cũng mười vạn.

Càng cần đến ruột, đó mới đúng là hào phóng, một chiếc vòng ngọc hơn năm mươi vạn!

Vương Dương kết cái đám cưới mà cứ như phát tài đến nơi, bỏ túi cả triệu bạc.

Buổi đến thăm hôm nay, nhà họ Hầu cuối cùng cũng bình thường trở , đôi bên chung sống khá hòa hợp.

Vương Dương thể tiễn nhóm Ngọc Khê vì hai vợ chồng du lịch tuần trăng mật.

Hôm , Ngọc Khê đợi Vương Điềm Điềm đến chơi. Ngày kế tiếp nữa, cô chuẩn thăm Phương Huyên, vì đây là ngôi trường danh tiếng thế giới nên đều cùng.

Phương Huyên thực sự bận, khi đưa nhóm Ngọc Khê dạo quanh khuôn viên trường và ăn trưa xong, cả đoàn cũng về.

Ngày cuối cùng, dạo quanh vùng phụ cận, nghỉ ngơi một đêm bay về nước.

Ngọc Khê mang theo món quà mà Vương Điềm Điềm gửi cho Quý Tấn về. Ngày đầu tiên về nước cô xử lý việc ở công ty, ngày thứ hai liền gặp Vương Phúc Lộc.

Bạch Nhiêu đón Ngọc Khê. Ngọc Khê xuống nhận lấy chén Bạch Nhiêu pha, hỏi: "Nhà cô ?"

Bạch Nhiêu liếc mắt về phía phòng họp: "Đang tiếp khách kìa!"

Ngọc Khê thấy sắc mặt Bạch Nhiêu vui, hỏi: "Ai thế?"

Bạch Nhiêu đáp: "Đạo diễn Vương, ông ngoại của Quý Tấn , đến tìm đầu tư, tới ba . Phúc Lộc cứ tránh mãi gặp, lắm, ông kéo cả Quý Tấn tới, định tính toán lên đầu đứa nhỏ."

Ngọc Khê đặt chén xuống: "Quý Tấn ?"

Bạch Nhiêu thở dài: "Đi chơi với bạn . Thằng bé nháy mắt lên lớp mười hai, thành tích cứ ở mức trung bình khá, bộ tâm trí đều đặt việc chơi bời. Cuối cùng cũng lớn nên chơi trò nhảy theo nhạc nữa, nhưng càng mê mấy cái trò chơi lập đội. Cứ hễ nghỉ lễ là chơi game thì cũng chạy rông với đám bạn trong khu biệt thự, còn trộm thẻ VIP của Phúc Lộc đến hội sở nữa kìa."

Ngọc Khê mà ngẩn : "Là do ít quan tâm quá ? nhớ năm ngoái nó thế !"

Bạch Nhiêu day day thái dương: "Năm ngoái Phương Huyên du học, dù cũng cùng lớn lên, tấm gương bên cạnh còn tiết chế. Từ khi Phương Huyên , nó cứ như Tôn Ngộ Không mất vòng kim cô, thành tích tụt dốc phanh, trò chơi thì ngày càng quái đản, chúng bắt còn lý sự cùn."

Ngọc Khê nhịn giật giật khóe miệng: "Nó gì?"

"Nó bảo với chúng rằng, nó là 'giống nào giống nấy' sửa , trừ khi ngày nào đó mộ tổ tiên bốc khói xanh!"

Ngọc Khê: "........"

Bạch Nhiêu đập bàn: "Cô xem, thế mà ! quản cũng quản nổi nữa, Phúc Lộc tức đến mức suýt ngất. Nghĩ nghĩ thấy Phúc Lộc cũng đáng đời, thật hả giận, ai bảo cứ chiều con như chiều tổ tiên, đáng đời!"

Vương Phúc Lộc ở cửa từ lúc nào, mặt đen : " thấy hết nhé!"

Bạch Nhiêu lườm một cái: "Trước mặt cũng thế đấy, bảo đáng đời ."

Vương Phúc Lộc bước đóng cửa : "Nói nhỏ thôi, đừng để ngoài thấy."

Bạch Nhiêu hừ một tiếng, cuối cùng cũng tiếp tục nữa.

Ngọc Khê hỏi Vương Phúc Lộc: "Đạo diễn Vương ?"

Vương Phúc Lộc khinh miệt hừ lạnh: "Ông mưu tính đến cũng đầu tư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-932-ho-anh-trai.html.]

"Anh xem trọng ?"

Vương Phúc Lộc xuống: "Ừ, chơi lớn quá. Đầu tư 250 triệu một bộ phim, kiếm lời thì cộng thêm các loại thuế phí, tính hết đạt doanh thu 700 triệu mới hòa vốn. Đây là đ.á.n.h bạc, con bạc."

Ngọc Khê coi thường Đạo diễn Vương, hiện tại đúng là phim vượt mốc doanh thu cả tỷ, nhưng đó đều là các đạo diễn danh tiếng nền tảng vững, Đạo diễn Vương thực sự .

Bạch Nhiêu lạnh lùng : "Ý là, nếu thấy hợp lý thì cũng sẽ đầu tư ?"

Vương Phúc Lộc rùng một cái: "Không, bao giờ. Bất kỳ phim nào của Đạo diễn Vương cũng đầu tư, dù kiếm tiền nữa. bất kỳ quan hệ nào với ông ."

Nhắc đến là Vương Phúc Lộc bực, dám nhắm Quý Tấn. Lại nghĩ đến con trai, ông mắng một câu: "Thằng ranh con!", thằng bé dẫn tới vì tình , mà là vì thấy phiền quá nên mới đưa tới, bán bố nó mà chẳng thèm do dự chút nào.

Bạch Nhiêu bấy giờ mới hài lòng, coi như tha cho Vương Phúc Lộc, sang hỏi Ngọc Khê: "Năm nay mới qua một nửa, cô dự định đầu tư nào khác ?"

Bạch Nhiêu quen Lữ Ngọc Khê cũng nhiều năm , cô cũng giống như chồng , cho rằng vận may đầu tư của Ngọc Khê cực kỳ , cứ theo là sai .

Ngọc Khê cặp vợ chồng đang mắt sáng rực : "Thực sự là ."

Vương Phúc Lộc hận sắt thành thép: "Cô mới chỉ đầu tư một bộ phim truyền hình hồi đầu năm thôi mà."

Ngọc Khê nhắc nhở: "Còn chương trình giải trí nữa, năm nay cũng hai mùa. Vả nhắc một câu, bộ phim truyền hình đó là chúng tự đầu tư, là sản xuất lớn, tiêu tốn bộ nhân lực và ngân sách ."

vay ngân hàng, mặc dù Giám đốc Trương cứ luôn miệng thuyết phục Ngọc Khê vay vốn.

Vương Phúc Lộc đến phim truyền hình thì trợn tròn mắt: "Hồi đầu chẳng dự án đầu tư thì gọi chúng với , thế mà cô độc quyền."

Ngọc Khê: "....... Không nhắc , là các nhắc đấy chứ."

Vương Phúc Lộc: "........"

Ngọc Khê vội chuyển chủ đề, lấy từ trong túi món quà: "Ở nước ngoài Điềm Điềm mua cho Quý Tấn đấy."

Vương Phúc Lộc mở xem, cứ tưởng là cái gì, hóa là thẻ ngân hàng: "Cô nhất định đối đầu với ? hận thể cắt hết thẻ ngân hàng của Quý Tấn, cô tặng thêm thẻ."

Ngọc Khê giải thích: "Chuyện nguyên nhân cả. Quý Tấn lớn , cô mua quà cũng sợ đúng ý, nên định kỳ sẽ chuyển một khoản tiền để Quý Tấn tự mua."

Tất nhiên còn vì Vương Điềm Điềm sợ lộ địa chỉ của , suy tính gửi thẻ ngân hàng là bảo mật nhất.

Bạch Nhiêu thấy chồng định mở miệng liền chặn họng luôn: "Cứ bảo là cắt thẻ ngân hàng, mà thấy cắt bao giờ ."

Vương Phúc Lộc: "....... mà cắt thì thằng ranh đó dám vay tiền ngay, cắt cũng chẳng ý nghĩa gì."

Bạch Nhiêu lạnh lùng bảo: "Biết thế là ."

Ngọc Khê cân nhắc hồi lâu, dù cô cũng là mợ: "Đứa nhỏ thực sự nên quản giáo , lớp mười hai quan trọng, mà giờ hội sở thì lớn lên còn nữa?"

Trong lòng Vương Phúc Lộc khổ sở lắm, con trai lời ông, cũng chẳng sợ ông. Trước đây còn sợ Bạch Nhiêu, từ bỏ nhà , Bạch Nhiêu cũng dám nặng tay nữa, thế là xong, càng cách nào quản nổi.

Mắt Vương Phúc Lộc đảo một vòng, định mở miệng thì điện thoại Ngọc Khê vang lên, là Diệu Diệu gọi: "Con gái."

Điện thoại thông suốt chỉ tiếng của Diệu Diệu mà còn tiếng xô xát đ.á.n.h . Vừa thấy tiếng "", thấy tiếng Quý Tấn: "Em gái ơi, đừng gọi điện mà, em thế là hố trai ?"

Ngọc Khê siết chặt điện thoại, tức đến phát nghẹn!

 

Loading...