Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 934: Nghẹt lòng
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:47:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệu Diệu đỏ mặt đầu : "Dì Văn Tịnh."
Quý Tấn bí mật nháy mắt, đây chính là " chồng tương lai" nha!
Diệu Diệu hung hăng dẫm Quý Tấn một phát: "Dì Văn Tịnh, dì đến tìm cháu ạ?"
Văn Tịnh gật đầu: " , chú của cháu việc gấp công tác , nếu cũng qua đây. Dì việc hỏi cháu."
Diệu Diệu thiết ôm lấy cánh tay dì Văn Tịnh. Từ nhỏ thời gian con bé ở nhà họ Phương hề ít, dì Văn Tịnh thực sự coi con bé như con gái ruột nên con bé cũng quấn quýt: "Mẹ cháu đang ở phòng khách ạ."
Nói , Diệu Diệu và dì Văn Tịnh cùng .
Văn Tịnh sớm tò mò bên trong xảy chuyện gì , Diệu Diệu vốn là đứa trẻ chững chạc, lén thế .
Vừa phòng khách, Văn Tịnh liếc mắt một cái là hiểu ngay vấn đề. Cô cảnh giác thiếu niên lạ mặt, thầm so sánh với con trai . Không thiên vị mà khách quan thì ngoại hình nhóc kém gì con trai cô, trong lòng khỏi lo lắng, con gái bây giờ đều thích kiểu ngầu ngầu như thế .
Ngọc Khê dậy: "Văn Tịnh, tối muộn thế còn qua đây?"
Văn Tịnh kéo Diệu Diệu xuống: "Tớ tìm hỏi vài chuyện, gấp nên qua luôn."
Ngọc Khê lên: "Chúng lên thư phòng nhé?"
Văn Tịnh định : "Không cần, tớ hỏi hai câu thôi. Vốn định gọi điện thoại nhưng nghĩ sẵn tiện qua lấy tài liệu nên đích chạy một chuyến."
Ngọc Khê và Văn Tịnh quen mười mấy năm, tính tình đối phương cô sớm nắm rõ. Nhìn Văn Tịnh cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái là cô tại bà bạn định rời : "Cậu ."
Văn Tịnh: "Chúng tớ một đối tác ăn, hôm nay dẫn theo một vị đạo diễn đến tìm, kéo chúng tớ cùng đầu tư. Cậu am hiểu về điện ảnh nên tớ đến hỏi xem ."
Ngọc Khê: "Chẳng nhà các tham gia giới ?"
Văn Tịnh : "Trước đây tham gia vì khó kiếm tiền. Bây giờ ngành phát triển nhanh chóng, lợi nhuận đầu tư nhỏ, nên tớ nghĩ thử sức một chút."
Ngọc Khê hiểu , ngành điện ảnh hiện nay chính là một miếng bánh ngọt lớn, hai năm nay ngày càng nhiều doanh nghiệp nhảy đầu tư: "Phim tìm đầu tư là phim gì? Đạo diễn là ai?"
Văn Tịnh đáp: "Cần đầu tư 250 triệu, là phim của đạo diễn Vương, hiện kéo 150 triệu tiền vốn . Ông như rót mật tai, lên tiếng đòi đầu tư ít nhất 50 triệu."
Ngọc Khê: "........ Lại là ông !"
Văn Tịnh liền hỏi: "Các quen ?"
Ngọc Khê với con gái: "Gọi Quý Tấn đây."
Diệu Diệu còn kịp dậy thì Quý Tấn tự , phịch xuống: "Dì Văn Tịnh, dì đừng ông ngoại hờ của cháu bốc phét, hôm qua ông còn tìm bố cháu đấy!"
Văn Tịnh thực sự ngờ mối quan hệ , sang Ngọc Khê: "Thực sự đáng tin ?"
Ngọc Khê mỉm : "Rủi ro quá lớn. Tớ tính cho một bài toán, ngoài ngành các hiểu, đầu tư 250 triệu nghĩa là ít nhất đạt 700 triệu doanh thu mới bắt đầu lời. Đây đầu tư nữa, mà căn bản là đ.á.n.h bạc."
Văn Tịnh là tính toán: "Tính thế thì tỉ lệ lỗ cao quá."
Ngọc Khê gật đầu: "Ừm, cộng thêm việc đạo diễn kiểu chắc tay thì khả năng mất trắng càng lớn hơn. Nếu đầu tư, tớ sẽ giúp các tìm mấy dự án đáng tin cậy hơn."
Mắt Văn Tịnh sáng rực lên: "Chúng tớ càng đầu tư phim hơn."
Ngọc Khê : "Năm nay tớ dự định, năm tới hiện cũng ý tưởng gì."
Văn Tịnh cảm thấy tiếc nuối.
Vợ chồng nhà họ Quan thấy hai chuyện xong mới tìm cơ hội xen . Quan tổng : "Phim của Lữ tổng ý nghĩa giáo d.ụ.c sâu sắc, nên nhiều hơn mới ."
Ngọc Khê giải thích: "Chuyện còn tùy đề tài nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-934-nghet-long.html.]
Rất nhiều đề tài khai thác , chỉ cô phim ý nghĩa, cái gì trùng lặp thì cô sẽ nữa.
Quan phu nhân quan tâm đến công việc, bà chỉ quan tâm đến cô con dâu tương lai mà chấm trúng, liền gượng ép kéo chủ đề chuyện bọn trẻ: " càng Diệu Diệu càng thấy thích. Ai cũng nhà chị một cô con gái, mà hai cứ giấu kỹ chịu dắt cả."
Ngọc Khê khách khí : "Cháu còn nhỏ, vẫn nên lấy việc học trọng. Đợi cháu trưởng thành, nhất định sẽ dắt cháu chào hỏi ."
Quan phu nhân: "Thế thì muộn quá. Thế hệ của tụi nó khác với chúng , nhân mạch xây dựng từ nhỏ, giống chúng lớn lên mới tự bươn chải. Chị vẫn nên dắt cháu ngoài nhiều hơn."
Ngọc Khê trong lòng đồng tình. Quen từ nhỏ thì , quan hệ cũng bền vững, chơi với cũng chỉ vì lợi ích, xem mang gì .
Văn Tịnh trong lòng thấy thoải mái chút nào, đây là đang đào góc tường ngay mặt cô mà: "Diệu Diệu nhà chúng còn nhỏ lắm."
Quan phu nhân ban đầu nghĩ nhiều, tưởng Văn Tịnh chỉ là bạn của Ngọc Khê nên thiết là tự nhiên. giờ thấy đối phương đầy địch ý với , bà liền hiểu ngay, hóa cũng nhắm trúng Diệu Diệu. Bà bảo: "Diệu Diệu đúng là còn nhỏ, nhưng chúng đều là chỗ rõ gốc rễ, bọn trẻ học cùng một trường, nên liên lạc nhiều hơn."
Rồi bà bảo con trai: "Sau con nhớ che chở cho em gái nhiều một chút."
Quan Trinh giữ vẻ mặt cứng nhắc: "Vâng."
Văn Tịnh cảm thấy nguy cơ tràn trề, liền kéo sang chuyện Phương Huyên: "Ngọc Khê , kỳ nghỉ đông Phương Huyên về, chúng nước ngoài trượt tuyết !"
Ngọc Khê chút lay động, những năm nay du lịch cũng chỉ ở trong nước, thực sự nước ngoài bao giờ: "Được đó!"
Văn Tịnh bấy giờ mới hài lòng, thầm tính toán: con trai trưởng thành , tranh thủ kỳ nghỉ đông đính hôn luôn cho xong, nếu trong lòng cô cứ thấp thỏm yên. Để con dâu chạy mất chắc cô c.h.ế.t mất.
Quan phu nhân cảm thấy cần " ": "Phương Huyên là con trai chị, đang du học ạ?"
Văn Tịnh nhắc đến con trai với vẻ tự hào, khẳng định mối quan hệ nên : "Phải, cháu học trường danh tiếng ở nước ngoài, là Thủ khoa Đại học năm đó đấy. Nói thì đứa trẻ là do Ngọc Khê cứu mạng, vợ chồng cô nuôi nấng mấy năm trời, một năm thì hết nửa thời gian cháu ở đây, Phương Huyên và Diệu Diệu thực sự là thanh mai trúc mã ."
Ngọc Khê nhấp một ngụm . Văn Tịnh nếu vì kiêng dè vợ chồng cô thì chắc thốt câu "Diệu Diệu và Phương Huyên là một đôi" luôn .
Quan phu nhân cứng đờ khóe miệng. Bà thực sự ngờ đến mối quan hệ . Khó khăn lắm mới thấy một gia đình môn đăng hộ đối, quan hệ , cô bé chấm trúng là "hoa chủ", bà thấy nghẹt lòng chịu .
Vợ chồng Ngọc Khê cũng giải thích gì, cứ thế cũng , đỡ bao nhiêu rắc rối.
Đợi tiễn khách xong xuôi, về phòng ngủ, Ngọc Khê mới bảo: "May mà dắt con gái ngoài bao giờ."
Niên Quân Mân cảm thán sâu sắc: "Chưa dắt ngoài mà đuổi tận đến tận nhà thế . 'Nhà con gái, trăm nhà cầu', nghĩ đến thôi thấy nghẹt lòng."
Ngọc Khê bĩu môi: "Trăm nhà cầu nhưng lòng chắc chân thành. Bao nhiêu nghĩ chỉ một cô con gái, cái họ nhắm là tư bản lưng Diệu Diệu kìa."
Niên Quân Mân nghĩ đến đây : "Ai bảo chỉ mỗi Diệu Diệu họ Niên. Những kẻ rõ sự tình chẳng nghĩ chỉ mỗi một mụn con gái."
Ngọc Khê thấy mệt tâm: "Anh còn , ngủ."
Sáng hôm , Ngọc Khê đến công ty, Hoàng Lượng đợi sẵn: "Cô về vụ đầu tư lớn ? Mục tiêu là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh năm đấy."
"Nghe , thế?"
Hoàng Lượng: "Có tìm đến chứ , họ nghĩ gì mà tìm để kéo đầu tư."
Ngọc Khê khẽ : "Vẫn là thông minh nhiều."
Hoàng Lượng cũng : "Nếu thực sự dự án ngon thì thiếu đầu tư , đằng là vì ai cũng thấy nên mới chào mời khắp nơi."
Ngọc Khê mở máy tính: "Anh đến đây chắc chỉ để mỉa mai chuyện chứ?"
Hoàng Lượng: "Không, là chuyện liên quan đến Niên Canh Tâm."