Lý Tiêu khí thế yếu dần: "Bà thì cũng là ."
Ngọc Khê lạnh lùng : "Biết thế là . Bà là , chứ của Lôi Tiếu, chỉ là chồng thôi. Lôi Tiếu tròn bổn phận , nửa đêm bà đòi ăn trái cây, cô cũng mua; bà quấy rầy mẩy cũng là Lôi Tiếu lo liệu. Anh ở nhà mấy ngày? nghĩa là ."
Lý Tiêu thực sự chuyện . Lôi Tiếu thuộc kiểu chuyện gì qua là cho qua, bao giờ nhắc . Cô ở ngoài bận rộn nên hiếm khi chuyện gia đình, khiến nhất thời ngẩn .
Lúc Ngọc Khê mới chú ý đến cô gái bên cạnh, gương mặt trông đơn thuần. Trong lòng cô thầm mỉa mai, đàn ông tuổi đều thích kiểu mặt đơn thuần , chỉ là lớp mặt nạ lừa dối đó là hạng gì thôi. Cô lười chẳng buồn đoái hoài đến phụ nữ , mầm mống ngoại tình đều ở đàn ông.
Nếu ngoại tình mà còn đeo bám thì xử lý phụ nữ là đúng, nhưng chồng mới chỉ nảy sinh mầm mống thì đó là vấn đề của chồng, căn nguyên ở .
Ngọc Khê gõ nhịp ngón tay lên bàn, từng tiếng một tạo áp lực nặng nề. Cô Lý Tiêu, giọng điệu còn sắc bén nữa mà trở nên trầm : "Những gì cần cho Lôi Tiếu , giờ chúng trò chuyện khách quan một chút."
Giọng Lý Tiêu càng khàn hơn: "Tình cảm của và Lôi Tiếu vẫn ."
Ngọc Khê : "Chúng bàn về những lời phàn nàn . Những lời càm ràm của mà thể lọt tai, chứng tỏ trong lòng cũng nghĩ như . Anh cam tâm, thấy thông minh, năng lực . Thực từ lúc riêng, vạch sẵn một vòng tròn trong lòng , chỉ là quá giỏi che giấu, kịp sâu tìm hiểu thì chuyện qua."
Lý Tiêu cảm giác như lột da , những góc tối ẩn giấu trong lòng như phơi bày ánh mặt trời: "Không, thế."
Ngọc Khê lúc thái độ bình thản: "Đừng phủ nhận. Anh đạt giải thưởng, nhưng phía luôn gắn mác tên công ty. Dù giỏi đến cũng chỉ là một cá nhân, thể so bì với công ty . Anh vẫn luôn so sánh với , , chỉ so với mà còn so với Tiết Nhã nữa. Anh đột nhiên nhận ngay cả Tiết Nhã cũng bằng. Có đôi khi dựa tài nguyên của Tiết Nhã, lòng khó chịu. Tiết Nhã là thông minh nhất nhà, luôn cao cao tại thượng, kết quả là một Tiết Nhã hời hợt mạnh hơn , càng chịu nổi."
Đồng t.ử Lý Tiêu co rụt , vì những lời đều đúng. Anh đố kỵ . Anh dù đạt giải cũng bằng Tiết Nhã. Từ nhỏ trong thâm tâm coi thường cô em họ , hời hợt thông minh. Chẳng từ bao giờ, ngoài giao tế, đều hỏi thăm Tiết Nhã, hỏi "Tiết Nhã là em họ Lý Tiêu" mà là "Lý Tiêu là họ Tiết Nhã", ý nghĩa khác biệt.
Ngọc Khê thấy hối hận. Người quá thông minh sẽ quá giỏi che giấu bản . Lúc cô còn quá trẻ, dù giỏi đến cũng thấu . Chẳng trách ông ngoại bao giờ đỡ cho Lý Tiêu, ngay cả bố chồng cũng hiếm khi trò chuyện với . Mắt của họ độc địa thật, còn cô thì thiếu sót chỉ một chút.
Ngọc Khê càng phân tích, sự thất vọng trong lòng càng đậm đặc, giọng càng nhạt nhẽo: "Sự cam tâm của vặn gặp lúc hợp đồng hết hạn, thế là tự lập môn hộ. Anh thoát ly khỏi công ty với đầy tự tin, nhưng nhanh vả mặt. Anh công ty nền tảng, hiếm khi tài nguyên , buộc xin tài nguyên từ . Hết đến khác tìm đến cửa, hết đến khác như ý ở bên ngoài, trong lòng tích tụ dần sự cam tâm. Sự cam tâm khiến càng lúc càng về nhà, vì thấy Lôi Tiếu, sẽ nhớ đến sự thất bại của chính ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-937-lot-da.html.]
Đây cũng là lý do Lôi Tiếu luôn Lý Tiêu càng lúc càng bận, cả tháng chẳng gặp một . Đặc biệt là năm nay, Lôi Tiếu một đùa rằng nhà cứ như khách sạn . Ngọc Khê thấy xót xa, cô cứ ngỡ đó là lời đùa nên nghĩ sâu, Lôi Tiếu nhạy cảm như , thể lời đùa đó chắc chắn là vấn đề .
Lý Tiêu mà chật vật vô cùng, mắt đỏ hoe: "Đừng nữa."
Ngọc Khê định bỏ qua: "Tại ? đào tận gốc rễ , tránh để đổ ngược là tại Lôi Tiếu."
Lý Tiêu khàn giọng: "Cô thực sự ngày càng lợi hại, đây gặp mấy ở trường ."
Ngọc Khê hừ một tiếng: "Chúng đều đang đổi, chỉ là chúng đều đang tiến bộ, còn , vì cam tâm mà cứ dậm chân tại chỗ. Anh một mặt dùng tài nguyên đưa, một mặt đố kỵ oán hận, Lý Tiêu, đây chính là bản chất của ?"
Gương mặt trắng trẻo của Lý Tiêu đỏ bừng lên, thừa nhận sự nhếch nhác của bản .
Ngọc Khê thấy thế vẫn đủ: "Giờ bàn đến chuyện về nhà, khi cam tâm thì ngoại tình tư tưởng. Có trong lòng nghĩ rằng ở nhà quá áp lực, càng ngày càng thể đối diện với Lôi Tiếu, mỗi về nhà đều đối mặt với sự tra hỏi, lấy một chút thanh thản. Anh cần một hiểu chuyện, cần một sự cứu rỗi cho tâm hồn?"
Mặt Lý Tiêu trắng bệch, vì Lữ Ngọc Khê trúng phóc hoạt động tâm lý của . Anh vội vàng phủ nhận: "Không ."
"Nếu thì chẳng gặp cô ở đây. Cái mặt đơn thuần , chỉ là vẻ ngoài đơn thuần thì nội tâm thế nào thôi. Anh bảo xem, nếu tiền, địa vị, thế lực, cô sẽ theo một lão già bốn mươi như chắc?"
Triệu Tuyết bên cạnh mà cái nư, cô gái đang co rúm như chim cút, trong lòng đầy khinh bỉ. Loại cô gặp nhiều . Đồng thời mắt cô sáng rực chị họ, bản lĩnh cô chỉ cần học một nửa thôi là đủ dùng , tham lam.
Lý Tiêu sắc mặt xám xịt: "Cô nhất định giẫm nát thể diện của đất ? Bao nhiêu năm giao tình, một chút mặt mũi cũng để ?"