Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 938: Nằm mơ đấy à

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:47:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê thầm nghĩ, chỉ để thể diện cho , mà còn giẫm nát nó xuống đất mà chà xát nữa kìa: "Anh thấy xứng để nể mặt ? Nếu là chồng của Lôi Tiếu, họ của Tiết Nhã, thì dựa cái gì mà giao tài nguyên, dựa cái gì mà hết lòng giúp đỡ ? Dựa việc là đàn khóa chắc? Đàn , bạn học của thiếu gì. Lý Tiêu, thành tựu như ngày hôm nay đều là do nể tình nghĩa với họ mà dốc sức nâng đỡ. Anh mà sang bất kỳ công ty nào khác, dám khẳng định sẽ bao giờ vị thế như hiện tại."

Lý Tiêu phản bác: "Năm đó cũng ít công ty lớn tìm đến ."

"Hừ, lúc đầu chủ động tìm đến ký hợp đồng thì nên chỗ của là hợp với nhất. Những công ty khác dù nâng đỡ cũng tuyệt đối bao giờ dồn hết tài nguyên nhất cho như . Kể từ khi ông nội giao cổ phần của Giang Ảnh cho , tài nguyên của càng lên một tầm cao mới. Không , ngày hôm nay, đó là sự thật."

Lý Tiêu còn lời nào để phản bác, đó đúng là sự thật. Những năm qua ngành đào thải nhanh, nhiều đây giỏi hơn giờ đều tài nguyên, nghĩ thì họ đều từng là "nhất ca" của các công ty lớn, chỉ bao giờ thiếu dự án, mà là dự án nhất.

Ngọc Khê Lý Tiêu đang cứng họng, mỉa mai tiếp: "Lôi Tiếu hở tí là quan tâm , đó là vì cô yêu , quan tâm . Cô để trong lòng thì cần gì lo lắng xem ở bên ngoài sống c.h.ế.t ? Còn nữa, nếu mối quan hệ với Lôi Tiếu, sẽ đưa cả đống tài nguyên cho chắc? Sao, tài nguyên của nhiều quá nên đáng tiền ? Đó cũng là do từng bước lên mới , chẳng ai là dễ dàng cả."

Cô đúng là may mắn, nhưng cô cũng nỗ lực. Năm xưa chỉ học tập mà còn bận rộn lo cho công ty, nghiệp vẫn cứ đầu tắt mặt tối. Người chỉ thấy thành công của cô, chẳng ai thấy sự cố gắng của cô , hồi đại học bao giờ cô ngủ đủ tám tiếng một đêm .

Lý Tiêu cúi gầm mặt, lòng thắt đau đớn.

Ngọc Khê dậy: "Những gì cần , Lý Tiêu, tự giải quyết cho ."

Lý Tiêu đột ngột ngẩng đầu: "Cô... cô sẽ cho Lôi Tiếu chứ?"

"Nằm mơ đấy ?"

Lý Tiêu cuống lên: "Phải, là sai, là thằng khốn, nhưng cũng nghĩ cho hai đứa nhỏ chứ, bọn trẻ ? Chúng cần một gia đình trọn vẹn."

Ngọc Khê sâu mắt Lý Tiêu: "Giờ mới nhắc đến gia đình trọn vẹn, thấy muộn ? Lôi Tiếu đùa với coi nhà như khách sạn, một năm chỉ ở nhà vài ngày, kỳ nghỉ duy nhất cũng là về quê chăm . Anh nghĩ cho con cái ? Xưa nay đều là một Lôi Tiếu cha . Anh đón chúng học, nhớ chúng học lớp mấy? Năm thứ mấy ?"

Vừa nhắc đến chuyện trường học là cô thấy bực : "Năm nay thời gian đây tâm sự kịch bản với con gái nhà , tỏ vẻ đạo mạo, chắc là quên béng hôm nay là ngày khai giảng của con nhỉ!"

Ngọc Khê cảm thấy ngứa tay, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, cô cầm tách cà phê tạt thẳng mặt Lý Tiêu, chỉ tiếc là cà phê nguội ngắt: "Anh nên thấy may mắn vì nhiều năm nay còn động thủ nữa ."

Để một câu đó, Ngọc Khê xoay định bỏ .

Triệu Tuyết xem đến là sướng, nhưng cô khinh hạng đào góc tường: "Chị họ, một bàn tay vỗ kêu, cô ả cũng vấn đề đấy. Một lão già thể bố cô , mù cũng kết hôn, mà vẫn còn sáp , chị cứ thế mà bỏ qua cho cô ."

Ngọc Khê đầu cô gái .

Hứa Kỳ thực sự dọa cho c.h.ế.t khiếp. Lần đầu tiên cô gặp một lợi hại đến , xông tới ầm ĩ cãi vã, chỉ vài câu cơn giận của Lý Tiêu tan biến, những lời phân tích đó cứ như bác sĩ tâm lý, khiến những góc tối trong lòng còn chỗ trốn, như thể m.ổ x.ẻ cả linh hồn . Trong lòng cô giờ chỉ còn sự sợ hãi.

chỉ là một tân binh nghề đầy một năm, mang theo tâm tư đắn, càng vui sướng khi nhận sự đáp từ Lý Tiêu. Cô còn thầm tính toán lúc nào thì vợ chính thức phát hiện để một trận ầm ĩ, sẽ thuận thế leo lên.

Giờ thì dám nghĩ thế nữa, chỉ run rẩy: " , đều là chủ động, thực sự liên quan đến , thề, ở đoàn phim đều là trêu ghẹo , mới nghề nên chẳng hiểu gì cả."

Triệu Tuyết khinh bỉ, nhanh chân đuổi theo chị họ rời . Chị họ đúng là lười chẳng buồn đoái hoài loại .

Hứa Kỳ thở hắt một , cuối cùng cũng . Nhìn Lý đầu tóc đầy cà phê, cô dám mắt : "Em... em cũng vì sợ quá thôi."

Lý Tiêu vô cảm cầm khăn giấy lau mặt. Anh cứ tự cho là thông minh, hóa mới là kẻ ngu ngốc nhất, coi sỏi đá là bảo bối, cứ ngỡ là thuần khiết, kết quả mới phát hiện nhếch nhác đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-938-nam-mo-day-a.html.]

________________________________________

Ngoài cửa, Ngọc Khê khởi động xe mới sực nhớ : "Không em đang đợi chồng ?"

Triệu Tuyết "A" một tiếng: " , sắp họp xong . Để em nhắn tin bảo cần đợi em nữa."

Ngọc Khê nghiêng đầu: "Xuống xe, việc của em thì em cứ . Xem kịch đủ , đừng theo chị nữa."

Triệu Tuyết vẫn xem đủ nha, lúc nãy thực sự cái nư, cô còn diễn biến tiếp theo, liền hì hì : "Chị họ, để em học tập một chút, vạn nhất gặp thì em cũng kinh nghiệm."

Ngọc Khê cạn lời: "Em mới kết hôn bao lâu mà nghĩ đến chuyện ngoại tình ? Không chị , chồng em khá đấy."

Triệu Tuyết: "Thì cứ vạn nhất thôi ạ, chuyện chuẩn tâm lý vẫn hơn."

Ngọc Khê hừ một tiếng: "Xuống xe, chuyện phía em đừng nhúng tay ."

Triệu Tuyết cam tâm xuống xe, thực sự diễn biến tiếp theo mà.

Ngọc Khê đến công ty mà gọi điện cho Lôi Tiếu: "Trưa nay em thời gian ?"

Lôi Tiếu hiệu cho trợ lý đặt tài liệu xuống mới trả lời: "Có ạ, chị ăn cùng ?"

Ngọc Khê dừng xe cổng khu chợ lớn nhất, xuống xe : "Chị mua ít thức ăn, qua nhà em ăn cơm nhé! Ừm, chiều nay em cũng việc gì gấp chứ?"

Tay đang lật tài liệu của Lôi Tiếu khựng : "Chị, chị chuyện gì ạ?"

Cô kết hôn bao nhiêu năm, chuyển nhà một mà chị cũng chẳng đến mấy . Hôm nay đòi về nhà nấu cơm, kỳ lạ quá.

Ngọc Khê: " chuyện."

Lôi Tiếu tưởng chị gặp chuyện gì, lo lắng: "Chị, em bận gì , chị cứ mua thức ăn , em về nhà ngay đây."

"Được, em về nhà đợi chị."

Còn về việc Lý Tiêu về , Ngọc Khê khẳng định tuyệt đối sẽ về ngay. Đó là cái dở của thông minh, nhất định nghĩ kỹ tình huống mới dám xuất hiện. Ngọc Khê khinh bỉ nghĩ thầm.

Đã lâu chợ, Ngọc Khê cúp máy ngợp, đông quá. Cô mua rau xanh , đó ghé khu hải sản. Khu chợ lớn nhất khu hải sản riêng, chủng loại phong phú, thứ gì cũng , tất nhiên giá cả mà bằng ở vùng biển thì hơn .

Hải sản ở thủ đô thực sự đắt, nhất là đồ tươi sống. Đi ngang qua cửa hàng bán rượu, Ngọc Khê suy nghĩ một chút thôi. Mượn rượu giải sầu gì đó thật quá ngốc nghếch, rõ ràng là của kẻ khác, tại hành hạ bản . Cô quyết định , nếu Lôi Tiếu uống, cô nhất định sẽ cản.

Khi Ngọc Khê đến nhà Lôi Tiếu thì mười giờ rưỡi, đó là nhờ tắc đường. Nhà của Lôi Tiếu mới mua hai năm, "công lao" lớn nhất thuộc về của Lý Tiêu.

Lôi Tiếu thuộc tuýp của gia đình, thích nhà quá rộng vì sẽ tạo cảm giác trống trải, thiếu an , nhà chỉ cần đủ ở là . Chỉ là Lý Tiêu quá bày trò, Lôi Tiếu việc, để cho cả đôi bên nên mới mua căn hộ thông tầng rộng rãi . Chỉ tiếc là nhà mua xong thì bà già bỏ về quê.

 

Loading...