Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 940: Làm chuyện ngu ngốc

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:47:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi Tiếu lắc đầu: "Không ạ, chị chắc là đói ?"

Dù nội tâm Ngọc Khê mạnh mẽ đến , nhưng khi chạm đến chuyện của em gái, cô cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì. Nhìn Lôi Tiếu đang thái rau, rõ ràng em còn tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy nữa, cô đành đáp: "Ừ."

Lôi Tiếu ngẩng đầu lên: "Nhà hết gạo ạ. Ừm, vì hiếm khi nấu cơm nên em thường chỉ mua lượng gạo đủ thôi. Hay chị em ăn mì sợi nhé?"

Ngọc Khê khẩu vị, nghĩ bụng chắc Lôi Tiếu cũng : "Đồ ăn cũng đủ no ."

Lôi Tiếu ngẩng đầu lên: "Không, đủ , em nấu thêm chút mì món chính."

"À, thôi."

Ngọc Khê thấy sự kiên trì trong mắt Lôi Tiếu, ngẩn ngơ đáp lời.

Hai nấu cơm nhanh. Ngọc Khê kinh ngạc vì dù xảy chuyện lớn như , Lôi Tiếu vẫn việc một chút sai sót. Cô mừng vì em gái nội tâm mạnh mẽ, xót xa cho sự trưởng thành đầy đau đớn của em.

Món chính là nửa cân mì sợi. Ngọc Khê Lôi Tiếu múc cho một bát mì đầy ắp: "Nhiều quá đấy."

Cô nghiêm túc nghi ngờ Lôi Tiếu vì tâm sự nên mới ăn uống vô độ để giải tỏa.

Lôi Tiếu lắc đầu: "Không nhiều ạ. Thực sức ăn của em vốn dĩ lớn. Hồi kết hôn thì sợ, lúc đó còn trẻ, trao đổi chất nên lo béo. Kết hôn xong, sinh đứa đầu lòng em mới sợ, giảm cân cực khổ quá nên em bắt đầu kiểm soát sự thèm ăn, dám ăn nhiều, nhiều món yêu thích cũng nhịn luôn. Đến khi sinh đứa thứ hai, vóc dáng phá nét, để phục hồi , em thậm chí còn đụng đến một giọt dầu mỡ, nhiều năm nay chủ yếu là ăn chay."

Ngọc Khê lặng lẽ lắng . Chờ Lôi Tiếu ăn một miếng mì, cô đẩy cốc nước qua: "Uống chút nước em."

Lôi Tiếu uống một ngụm lớn: "Em giữ gìn vóc dáng chỉ vì bản , mà phần lớn là vì Lý Tiêu. Dù em bình tĩnh đến thì em cũng sợ chứ. Anh tiếp xúc với quá nhiều cô gái xinh , còn em sinh hai đứa con, đứa thứ hai còn rạn da, em tốn bao nhiêu công sức mới nuôi làn da như cũ. Thực sự là quá đau khổ, quá đau khổ ."

Ngọc Khê định đưa tay lau nước mắt cho Lôi Tiếu, nhưng em tự lau : "Em vốn , mà vẫn cứ rơi nước mắt. Em thực sự ngưỡng mộ chị Tiết Nhã, ngưỡng mộ đến phát điên lên . Tại Dương Tích thể cho chị cảm giác an tuyệt đối như ? Bao nhiêu năm nay, những lời đè nén trong lòng em khó chịu quá, khó chịu quá ."

Trái tim Ngọc Khê thắt . Những lời lặp lặp l..m t.ì.n.h cảm giảm bớt, mà như nhân lên gấp bội, gấp hàng chục , khiến cô hận thể túm cổ Lý Tiêu mà đ.ấ.m cho một trận: "Bao nhiêu năm qua, em ? Em vẫn còn chị mà."

Lôi Tiếu mỉm : "Em chứ. Em chỉ cần em , bất kỳ ai trong nhà cũng sẽ đòi công bằng cho em. trong lòng em cứ tự nhủ với bản rằng, em của hai đứa trẻ , còn là đứa em gái chồng của các chị nữa. Em trách nhiệm của riêng , em cần tự đối mặt. Nếu , em thể chăm sóc hai đứa nhỏ ?"

Ngọc Khê thấy lòng nặng trĩu: "Em ."

Hóa , ngay từ khi nhận vấn đề của Lý Tiêu, Lôi Tiếu tự chuẩn tâm lý. Một ngày xong thì từ từ chuẩn . Hôm nay em thể bình thản đón nhận, chứng tỏ sự chuẩn chỉ trong một sớm một chiều: "Muốn thì cứ em!"

Đó là điều duy nhất Ngọc Khê thể . Lôi Tiếu cần cô khuyên bảo gì thêm nữa. Cô tự hào vì em gái đủ kiên cường và mạnh mẽ, tự hào vì sự quyết đoán của em. Những lời Lôi Tiếu thể hiện rõ quyết định của : cuộc hôn nhân chắc chắn ly hôn.

Lôi Tiếu gào t.h.ả.m thiết, cô chỉ lặng lẽ rơi lệ, ăn, ăn khen ngon, nhưng nước mắt thì cứ trào dứt. Ngọc Khê lặng lẽ đó em . Cô nghĩ Lôi Tiếu chắc chắn từng gào , và chỉ một , chắc chắn từng âm thầm phát tiết, vì đặc thù nghề nghiệp mà dần trở nên bình tĩnh . Ngày hôm nay là cuối cùng em cho phép , đó là sự c.h.ế.t tâm .

Một bàn thức ăn hầu như đều do Lôi Tiếu ăn hết, cuối cùng ăn đến mức chướng bụng. May mà trong nhà sẵn t.h.u.ố.c tiêu hóa của trẻ con. Rửa bát xong, Ngọc Khê một chiếc váy của Lôi Tiếu, hai chị em dạo tản bộ ở vườn hoa trong khu chung cư.

Ngoại trừ giọng nghẹt mũi, Lôi Tiếu để lộ bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Cô tựa lan can: "Ở đây thật chị nhỉ."

"Ừ, môi trường , giá nhà cũng cao nữa."

Lôi Tiếu nhếch môi: "Vâng, ở đây gần trường học mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-940-lam-chuyen-ngu-ngoc.html.]

Hồi đó chọn chỗ là vì cô nghĩ đến việc các con học cho thuận tiện. Chỉ tiếc là cô quá bận, bọn trẻ ở đây nên căn nhà chẳng mấy khi dùng đến. Căn nhà trống trải chỉ cô, vắng lặng đến mức lạnh lẽo.

Lôi Tiếu xoay : "Chị, những năm qua em bao giờ quản chuyện đầu tư của Lý Tiêu. Lần dọa bà già , em cũng chỉ những gì em thôi. Chị giúp em điều tra nhé, em vì bản thì cũng nghĩ cho hai đứa nhỏ."

Trong lòng Ngọc Khê, uy tín của Lý Tiêu phá sản. Đối với một kẻ tinh ranh như , việc che giấu tài sản là chuyện bình thường: "Được, chị nhắc em một câu, nếu em hạ quyết tâm thì chuẩn tâm lý thật . Đây thể là một cuộc chiến trường kỳ, đặc biệt là quyền nuôi con. Em là luật sư nên em hiểu rõ nhất, hiện tại bằng chứng ngoại tình xác thực nào của Lý Tiêu, em chiếm ưu thế tuyệt đối ."

Lôi Tiếu nhíu mày: "Em ."

Ngọc Khê do dự một chút : "Tất nhiên cũng thể dùng những thủ đoạn phi thường. Một là chị sẽ gây sức ép, chèn ép , buộc từ bỏ quyền nuôi con. Hai là công chúng, còn đang hoạt động sôi nổi, chỉ cần tâm chiêu trò thì thể khiến lún sâu dư luận, tự lo xong."

Lôi Tiếu mật ôm cánh tay chị: "Cảm ơn chị, em cần chị thêm gì cho em . Chị cho em như là quá đủ . Hãy tin tưởng em gái của chị, em hạng yếu đuối dễ bắt nạt . Luật pháp, em là hiểu rõ nhất."

Ngọc Khê cũng dùng đến những thủ đoạn cực đoan, dù đôi khi đó là con đường tắt, nhưng suy cho cùng ở giữa còn hai đứa trẻ, chúng quan hệ huyết thống với cô. Cuối cùng, chính lũ trẻ mới là tổn thương nhất.

Buổi chiều, sự giám sát của Ngọc Khê, Lôi Tiếu ngủ trưa. Cô ngủ sâu. Dù Lôi Tiếu nội tâm mạnh mẽ, Ngọc Khê vẫn yên tâm. Đợi Lôi Tiếu ngủ say, cô nhẹ nhàng khỏi phòng, xuống phòng khách gọi điện cho Niên Quân Mân: "Chuyện là như đấy, tối nay em về . Em ở một em yên tâm."

Niên Quân Mân bảo: "Có cần qua đó ? Vạn nhất Lý Tiêu về mà hai đối phó thì ."

Ngọc Khê nhướng mày: "Anh tin sức chiến đấu của em ?"

Chẳng cô khoe khoang, chứ ba tên Lý Tiêu cũng đối thủ của cô.

Niên Quân Mân: "...... Được , qua nữa, hai cũng cẩn thận nhé. Ừm, tất nhiên, kiến nghị của là nên đổi mật mã cửa chính ."

Ngọc Khê nhướng mày, ý đấy: "Anh bận việc , em cũng ngủ một lát đây."

"Được."

Ngọc Khê nghỉ ở phòng khách, khi tỉnh dậy là ba giờ chiều. Lôi Tiếu dậy, đang bàn lật xem tài liệu. Ngọc Khê xoa đầu dậy, tấm chăn mỏng rơi xuống: "Sao em ngủ thêm chút nữa?"

Lôi Tiếu cầm tài liệu: "Xấp tài liệu khá gấp, quan trọng với em. Dù chuyện ly hôn cũng một sớm một chiều là xong, em thể bỏ bê công việc ."

Ngọc Khê cửa chính, sực nhớ đến lời Niên Quân Mân: "Anh rể em , là em đổi mật mã khóa cửa ."

Lôi Tiếu đặt tài liệu xuống, mỉm : " là một ý kiến ."

Ngọc Khê vươn vai một cái: "Hôm nay chị về . Em đón mấy đứa nhỏ về ? Ừm, ý chị là em đón tụi nó tan học ? Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, chị nghĩ tụi nó sẽ vui đấy."

Lôi Tiếu đầy mặt áy náy: "Phải , nếu em đón tụi nó tan học, còn thêm mấy món tụi nó thích nữa thì mấy."

Ngọc Khê đồng hồ: "Vẫn còn sớm, em cứ việc tiếp ."

Đồng thời, Ngọc Khê cảm thấy ảo não, hình như cô một chuyện ngu ngốc .

 

Loading...