Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 947: Bệnh viện

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:47:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiếm khi Lôi Tiếu dậy sớm, bữa sáng hôm nay là do cô chuẩn .

Ngọc Khê hỏi: "Hôm nay gửi luôn ?"

"Vâng, em thời gian để chuyện trực tiếp. Không, dù em thời gian thì Lý Tiêu cũng chắc , cứ gửi bưu điện cho tiện. Dù sẽ ký ngay , nhưng ít nhất cũng thể hiện rõ ý nguyện của em."

Ngọc Khê tán thành bản thỏa thuận ly hôn của Lôi Tiếu, cô vì tranh giành quyền nuôi con mà nhượng bộ về tài sản: "Em quen nhiều luật sư, nhớ tìm cho một thật giỏi, danh tiếng ."

Lôi Tiếu gật đầu: "Chắc chắn ạ."

Hôm nay Lôi Tiếu đích đưa hai con đến trường.

Đến công ty, Lưu Vũ cầm tài liệu bước : "Đây là các dự án thông qua. Tiết tổng , chỗ cần chị xét duyệt."

Ngọc Khê nhận lấy, lật xem cảm thán: "Bây giờ đúng là thiên hạ của mạng Internet, cái gì cũng liên quan đến mạng."

Lưu Vũ : "Thời đại khác , chúng bước thời đại kỹ thuật , các ngành công nghiệp phái sinh từ mạng Internet đang bùng nổ. Đôi khi em cảm thấy như đang , hồi chúng mới nghiệp tiếp xúc với mạng, tụi nhỏ bây giờ xem, mẫu giáo lên mạng ."

Ngọc Khê đóng tập tài liệu : "Cậu về sàng lọc hai cái nữa, lúc nào rảnh thì gặp mặt bàn bạc. Cậu đúng, thời thế giờ khác, các ngành nghề phái sinh từ mạng Internet đúng là hấp dẫn."

"Vâng, để em sắp xếp."

"Ừ."

Thấy Lưu Vũ vẫn , Ngọc Khê hỏi: "Còn việc gì nữa ?"

Lưu Vũ hắng giọng: "Cái đó... bạn học tổ chức họp lớp, họ tìm đến em nhờ hỏi xem chị ?"

Ngọc Khê quan sát Lưu Vũ. Kể từ buổi họp lớp , Lưu Vũ nhảy việc sang đây và luôn trọng dụng, lương bổng tăng liên tục, phúc lợi thì khỏi bàn. Hai năm cô còn cho 1% cổ phần, tiền đề là Lưu Vũ thực sự năng lực.

Lưu Vũ hiện tại còn là thanh niên mới năm nào nữa. Cậu nắm giữ cổ phần, nhận cổ tức, hưởng lương cao, quyền hạn trong tay cũng nhỏ. Làm việc cho Ngọc Khê đến năm thứ hai trả xong tiền đợt đầu mua căn hộ ba phòng ngủ, cưới vợ đón cả bố lên.

Cách đây hai năm thấy nhà chật, còn mua hẳn căn hộ thông tầng, xe sang, đúng chuẩn chiến thắng trong cuộc sống.

Lưu Vũ đến mức tự nhiên: "Hôm nay bộ vest của em vấn đề gì ạ?"

"Không, chị chỉ thấy thời gian trôi nhanh quá."

Lưu Vũ bùi ngùi: " , buổi họp lớp năm đó cứ như mới diễn ."

Ngọc Khê mỉm : "Họp lớp thì chị , họ tổ chức vì mục đích gì chị hiểu rõ mà."

Lưu Vũ thừa cô sẽ , ngay cả cũng chẳng tham gia. Lần công tác tình cờ gặp bạn cũ, họ cứ tra hỏi đủ điều, nếu chạm mặt thì chắc cũng chẳng buổi họp lớp .

Đợi Lưu Vũ ngoài, Ngọc Khê hồi tưởng các bạn học thời cấp ba, ký ức mờ nhạt lắm . Dường như ngoài Tiết Nhã và Lưu Vũ , cô chẳng nhớ nổi mấy . Còn bạn học đại học cũng quên gần hết, chỉ nhớ mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá.

Buổi chiều, Ngọc Khê dự buổi lễ mắt phim do Từ Hối Xung đầu tư. Cô đến sớm nhất, cũng chẳng muộn nhất.

Từ Hối Xung bận rộn tiếp khách. Ngọc Khê đến với tư cách biên kịch mà với tư cách bà chủ. Vừa xuống lâu quen đến chào hỏi, bàn luận về các bộ phim nửa cuối năm, tiện thể hỏi xem bộ phim truyền hình Ngọc Khê đầu tư bao giờ thì đóng máy.

Lúc Từ Hối Xung tới, chỗ Ngọc Khê tiễn khách hai lượt . Cô : "Chúc phim của đại thắng phòng vé."

"Mượn lời chúc của cô, hy vọng sẽ đại thắng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-947-benh-vien.html.]

Ngọc Khê đồng hồ, thấy vẫn còn một lúc nữa mới trong: "Sao An Nhiên đến?"

Từ Hối Xung chút tự nhiên: "Cô thèm ngủ, buổi tối cũng tiệc xã giao, sợ việc quá sức sẽ mệt nên qua."

Ngọc Khê của ba đứa con, sản phụ cô gặp ít, loại hình nào cũng từng thấy qua: "Không ngờ đấy, đứa thứ hai ? Mấy tháng ?"

Từ Hối Xung nhếch mép : "Hai tháng."

"Thế là song hỷ lâm môn , chúc mừng chúc mừng."

"Cảm ơn cô."

Ngọc Khê đó trêu chọc: "Tiếc cho An Nhiên quá, nếu cô chuyên tâm đóng phim thì chắc chắn đỉnh vinh quang . Giờ xem cô đóng một bộ phim đúng là khó, phần lớn thời gian đều dành cho gia đình."

Từ Hối Xung nghĩ đến vợ, ánh mắt dịu dàng hẳn. Lòng vốn luôn bơ vơ, khái niệm về gia đình sâu đậm, nhưng trong quan niệm của An Nhiên, gia đình là quan trọng nhất. Kể từ khi yêu An Nhiên, lòng còn lênh đênh nữa. Anh : "Cô mà, chí hướng của cô đặt ở sự nghiệp."

Ngọc Khê nhồi một bụng "cơm chó", vẻ dịu dàng trong mắt Từ Hối Xung quá đỗi rực rỡ. Cô quyết định đổi chủ đề: "Bối Cổ Lan thăng tiến nhanh thật đấy."

Từ Hối Xung nhấp một ngụm rượu: "Cô thăng tiến nhanh thật, nhưng vững vàng nhất, luôn dùng tác phẩm để chứng minh thực lực. Trước đây cô kín tiếng, từ khi công khai tình cảm với Tống Hán Thần mới bắt đầu cởi mở hơn. Dù chút ảnh hưởng nhưng đáng kể. Phải cảm ơn 'bá nhạc' là cô , nếu con mắt tinh đời năm đó thì Bối Cổ Lan ngày hôm nay, tất nhiên cũng nhờ cô luôn bảo bọc cô ."

Từ Hối Xung hiểu, Lữ Ngọc Khê thích An Nhiên, thích Bối Cổ Lan đều nguyên do. Vì hai họ sống thật, bao giờ quên tâm nguyện ban đầu. Sự yêu mến của Lữ Ngọc Khê dành cho họ, chẳng cũng là một cách cô giữ vững sơ tâm của chính ?

Ngọc Khê nheo mắt: "Anh xem, giúp phát hiện nhân tài, giúp bảo vệ và đưa tài nguyên cho họ, là nợ một ân tình ?"

Từ Hối Xung bật dậy: " việc bận ."

Ngọc Khê thầm tính toán, nhất định bắt Từ Hối Xung nợ một ân tình, mà là ân tình lớn mới .

"Lữ Ngọc Khê, lâu gặp."

Ngọc Khê hồn, Đạo diễn Vương xuống cạnh cô từ lúc nào, vẻ mặt trông vẻ mấy thiện chí: "Có việc gì?"

"Cô gì với Vương Phúc Lộc? Sao ông gặp là lánh mặt, cả Quý Tốn nữa, điện thoại cũng chặn luôn ."

Ngọc Khê nhướn mày, cô thực sự cha con Vương Phúc Lộc thao tác như : "Nực thật. Họ chặn ông, ông tìm tính sổ, trông dễ bắt nạt lắm ? Hay ông nghĩ vẫn là cô sinh viên mới trường mới khởi nghiệp năm nào?"

Vương Ích Dân thấy Lữ Ngọc Khê nén nổi cơn giận mà bước tới. Trong đầu ông chỉ một ý nghĩ, chắc chắn là do Lữ Ngọc Khê phá đám. Phim của ông mãi kéo đủ vốn, những nhà đầu tư đó cũng đồng loạt rút lui. Tâm huyết chuẩn hai năm của ông đổ sông đổ biển, ông hận thể liều mạng với Lữ Ngọc Khê.

lời của Lữ Ngọc Khê lập tức khiến ông tỉnh táo . Lữ Ngọc Khê giờ khác xưa, bà chủ của Tập đoàn Phương Đông, chủ nhân của hai công ty lớn, còn là cháu ngoại của Trịnh Mậu Nhiên, thông gia trong nhà đều là những nhân vật m.á.u mặt. Đây là một mạng lưới tư bản khổng lồ.

Trong giới , ai dại gì mà đắc tội với Lữ Ngọc Khê. Nhìn , chẳng qua cũng chỉ là một đạo diễn, mà đạo diễn bây giờ còn quyền uy như nhiều năm nữa.

Vương Ích Dân hít sâu một : "Xin , ma xui quỷ khiến, cũng là vì nhớ cháu ngoại quá thôi. Cô đừng chấp nhặt với một ông ngoại đang mong cháu."

Ngọc Khê đồng hồ, đến giờ trong, cô dậy chẳng thèm khuôn mặt giả tạo của Vương Ích Dân thêm một giây nào.

Vương Ích Dân hít một thật sâu, nhịn cũng nhịn.

Lễ mắt kết thúc, điện thoại của Lôi Tiếu gọi tới: "Chị ơi, giúp em đón bọn trẻ với, em bệnh viện."

"Em thế?"

"Không em."

 

Loading...