Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 957: Suy ngẫm
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:48:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại bệnh viện, khi Ngọc Khê đến nơi thì Trịnh Mậu Nhiên khỏi phòng cấp cứu, đang truyền dịch trong phòng bệnh. "Mẹ, trong?"
Trịnh Cầm tựa lưng ghế dài: "Không gì, xuống đây với một lát, bố con ở trong phòng bệnh , ."
Ngọc Khê xuống cạnh : "Mẹ, chứ?"
Trịnh Cầm thở phào một dài: "Không , thì chuyện gì ."
Ngọc Khê liếc thấy đôi bàn tay đang run rẩy của , hỏi khẽ: "Bác sĩ thế nào ạ?"
Lòng Trịnh Cầm vẫn còn thắt , bà thầm phỉ nhổ cảm xúc của chính . Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua chung sống, bà còn hận nữa ?
"Cao huyết áp, đưa đến kịp thời nên , nhưng viện theo dõi một thời gian mới ."
Ngọc Khê cũng nhẹ lòng, là : "Người tuổi đều dễ cao huyết áp."
Trịnh Cầm ừ một tiếng: "Bố con cũng thế, nhắc nhở mà chẳng chịu , bảo ông ăn ít thịt mà cứ như đòi mạng ông . Con cũng khuyên ông nhiều , bác sĩ bảo cao huyết áp chuyện đùa , dễ biến chứng sang đủ thứ bệnh khác."
Ngọc Khê cũng đau đầu, cô mà bố chẳng chịu . Ngày nhỏ bố khổ cực, cả năm chẳng miếng thịt nào. Vùng biển thì thiếu hải sản, nhưng hải sản rốt cuộc là thịt. Sau nuôi ba đứa con cuộc sống cũng chắt bóp, chẳng nỡ ăn ngon. Những năm nay kiếm tiền là bố quản nổi cái miệng nữa, bữa cơm nào cũng thể thiếu thịt, đặc biệt là thịt mỡ. Có tuổi răng cỏ còn như thời trẻ, bố càng thích ăn đồ béo ngậy cho thơm mà lo giắt răng.
Lữ Mãn đẩy cửa bước : "Ông tỉnh ."
Ngọc Khê đỡ dậy, cùng phòng bệnh.
Trịnh Mậu Nhiên tựa thành giường, dáng vẻ còn nghiêm nghị như ngày: " ."
Dừng một chút, ông với Trịnh Cầm: "Không liên quan gì đến bà . Dạo đang xử lý việc bàn giao công việc, lâu nghỉ ngơi t.ử tế, bà cần tự trách."
Trịnh Cầm như chạm nọc, trợn mắt lên: "Ông thấy mắt nào của là đang tự trách hả? Ông ngất xỉu mới vui chứ, chỉ mong ông..." Chữ "c.h.ế.t" cuối cùng kẹt nơi đầu lưỡi, bà mấp máy môi mấy mà thốt , gương mặt đầy vẻ não nề, hậm hực : "Hừ, dù ông ngất thì mới vui."
Ánh mắt Trịnh Mậu Nhiên trở nên nhu hòa, liên tục đáp: "Được, , bà vui là ."
Giọng điệu chuyện đặc biệt nuông chiều, pha chút bất lực.
Trịnh Cầm nghiến răng, cực kỳ cãi một trận nhưng nhớ tới lời bác sĩ dặn: "Lười chẳng buồn quan tâm ông nữa."
Ngọc Khê và bố , trong mắt đều là sự bất lực.
Ngọc Khê đang tỏ vẻ khó chịu, cô hiểu kể từ khi dọn sang nhà Ngọc Chi ở, bước qua rào cản trong lòng. Dù miệng tha thứ nhưng thực tâm vẫn gần gũi. Con khi tuổi thường trở nên cảm tính hơn, nhất là những gì Trịnh Mậu Nhiên bao năm qua thực sự ít, cô sắt đá thật sự.
Ngọc Khê sang một bên, hỏi Trịnh Mậu Nhiên: "Vừa nãy bác đến chuyện bàn giao, bác định buông tay ?"
Tinh thần Trịnh Mậu Nhiên vẫn khá : "Ừ, bác cũng già , bay bay thực sự trụ vững nữa, tâm sức còn đủ. Giao cho quản lý chuyên nghiệp, tham gia việc vận hành nữa. Bận rộn cả đời , cũng hưởng phúc vài ngày."
Ngọc Khê mà cay sống mũi. Bố cô ngấp nghé tuổi sáu mươi, thì tuổi của Trịnh Mậu Nhiên còn lớn hơn nhiều. Dù bảo dưỡng đến , nhưng gánh vác cả một công ty lớn tiêu tốn bao tâm huyết. Nhìn kỹ , những đốm đồi mồi mặt ông nhiều hơn, tóc chẳng tìm thấy sợi nào đen nữa, bàn tay đang cắm kim truyền thì gân xanh nổi rõ vì gầy. Nhìn thế mới thấy Trịnh Mậu Nhiên thực sự gầy nhiều: "Sau , bác đừng lo nghĩ nhiều quá nữa."
Trịnh Mậu Nhiên : "Không lo nghĩ nữa."
Sau đó ông rũ mắt xuống. Trước đây ông thực sự c.h.ế.t sớm một chút, nhưng khi con gái dọn qua, tiếp xúc nhiều hơn thì ông cũng suy ngẫm nhiều hơn. Bản ông ngày những việc thực sự dáng con . Sau dù bù đắp, nhưng ông cũng quá nhiều việc bận rộn, thêm việc luôn canh cánh về chuyện trùng sinh, nên dù bù đắp thì trong lòng vẫn thầm nghĩ: Đời cứ thế , dù cũng còn kiếp để từ đầu.
Bây giờ ông nghĩ nữa. Một đời chính là một đời, dù kiếp thì cũng là cùng một đó. Vận mệnh đổi sẽ khiến cả con đổi theo. Người mà ông luôn mắc nợ chính là đứa con gái của kiếp . Ông sống, sống thêm vài năm nữa để ở bên cạnh đứa con gái tính cách kế thừa từ ông. Dù cho sự suy ngẫm muộn màng, nhưng ít nhất nó là chân thành.
Ông vui vì con gái cảm nhận sự đổi của , nên cô mới quan tâm đến ông như . Dù miệng nhưng ông là hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-957-suy-ngam.html.]
Trịnh Cầm lén lút quan sát Trịnh Mậu Nhiên trò chuyện với con gái, tai tự chủ mà dỏng lên , trong lòng càng thêm chán ghét bản . Chẳng qua là ông chân thành với bà một chút, mà bà kiên định như thế . Bà bất giác chìm suy tư: Chẳng lẽ Trịnh Mậu Nhiên còn sống bao lâu nữa?
Ý nghĩ khiến bà cảm thấy hoảng loạn. Từ đầu gặp mặt với dáng vẻ cao cao tại thượng, đến việc bù đắp , bà thể cảm nhận qua ánh mắt rằng Trịnh Mậu Nhiên để tâm, dù đến thì đối xử với bà vẫn luôn một lớp ngăn cách, luôn mang cảm giác kỳ quái. Bây giờ thì thế nữa, ông thực sự là một cha.
Ngọc Khê thấy thẫn thờ, cô nháy mắt với bố cùng rời khỏi phòng bệnh.
Lữ Mãn cùng con gái bệnh viện: "Con cần bận tâm , ở đây bố và con ."
"Có cần báo cho vợ chồng Ngọc Thanh bố?"
"Thôi cần, bọn nó đều bận cả."
"Vâng."
Ngọc Khê đến bãi đỗ xe thì gặp vợ chồng Ngọc Chi. Ngọc Chi hỏi: "Chị, chị về ạ?"
"Ừ, , bác , chú ý nghỉ ngơi là . Hai đứa cần vội ."
Ngọc Chi bảo: "Mẹ gọi điện cho em , bọn em gấp."
"Được , hai đứa lên xem , chị việc đây."
"Vâng."
Buổi tối, Trịnh Cầm ở chăm sóc, Lâm Thanh đang m.a.n.g t.h.a.i nên cặp sinh đôi sang nhà Ngọc Khê ăn cơm.
Niên Quân Mân : "Anh thấy nhà khá là hút trẻ con đấy."
Ngọc Khê mấy đứa nhỏ đang cúi đầu nghịch điện thoại, ngay cả Diệu Diệu và Nhược Thiến cũng cầm điện thoại lập đội chơi game với mấy thằng nhóc thối: "Có thể chơi cùng mà."
Xong một ván, Diệu Diệu mấy đứa em trai với vẻ khinh bỉ: "Còn chơi nữa ? Sau đừng tinh tướng bảo giỏi nữa nhé."
Nóng Nóng ngẩn cả , mạng hạ gục của hai bên, chị cả mất mạng nào mà hộc máu: "Chị chắc chắn là chơi lén , nhất định là thế."
Cậu tuyệt đối chấp nhận việc chị cả là lính mới.
Diệu Diệu ném điện thoại qua: "Nhìn cho kỹ , tài khoản nhân vật mới lập đấy."
Mấy thằng nhóc xúm , càng càng thấy mất mặt. Nóng Nóng gào thét, cảm thấy chỉ thông minh của hề thấp: "Làm thể chứ?"
Diệu Diệu ngoắc ngoắc ngón tay: "Muốn tại ?"
Mấy thằng nhóc trân trân: "Muốn ạ."
Diệu Diệu dậy, cúi đầu xuống: "Bởi vì chị quá hiểu các em . Cho nên từ nay về liệu hồn mà cư xử cho ngoan, các em gì lưng chị đều hết đấy."
Mấy thằng nhóc: "..."
Cảm giác run rẩy sợ hãi. Mẹ quản chúng nhiều nữa, chẳng lẽ chị cả sắp "lên ngôi" ?
Ngọc Khê mấy thằng nhóc như sương muối đánh, nhịn mà bật thành tiếng.
Thời gian trôi mau, chớp mắt đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh mùng 1 tháng 10. Tập thứ hai của chương trình thực tế của Niên Canh Tâm cũng phát sóng. Trong tập , Niên Canh Tâm vẫn tiếp tục áp đảo. Tổ chương trình cung cấp thuyền cho , thể câu cá biển hoặc lặn bắt cá.