Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 96: Trách nhiệm của chị cả
Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:42:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Cầm hỏi: “Không là ai ?”
Người trong đội lắc đầu: “Không .”
Ngọc Khê đoán: “Có khi nào là Quân Văn ?”
Trịnh Cầm: “Cũng khả năng, hai con xem thử.”
“Được.”
Đến đội, điện thoại ở đội hiển thị gọi đến, là loại điện thoại cũ nhất, chỉ thể nhận và gọi .
Hai con ở đội, chờ đợi, chờ nửa tiếng đồng hồ mà điện thoại vẫn reo, Đại đội trưởng vẻ ngượng ngùng: “ nhớ rõ là nhận điện thoại mà.”
Ngọc Khê nghĩ Đại đội trưởng cố ý đùa giỡn nhà , cần thiết: “Chú ơi, gọi điện gì thêm ạ?”
Đại đội trưởng: “Thật sự gì khác, chỉ tìm Trịnh Cầm thôi.”
“Chú giọng vẻ là ở ạ? Là trẻ tuổi ?”
Đại đội trưởng ái ngại : “ tuổi cũng lớn , tai còn thính nữa, cái điện thoại cũ kỹ lắm, rõ, phân biệt !”
Ngọc Khê dậy: “Mẹ, chắc là gọi nữa , về thôi ạ!”
Trịnh Cầm lên, : “Đại ca, cảm ơn nhé.”
Đại đội trưởng xua tay: “Lần điện thoại nữa, sẽ hỏi kỹ.”
Trịnh Cầm: “Vâng!”
Hai con về nhà, Trịnh Cầm suy đoán: “Có khi nào là Quân Văn ?”
Ngọc Khê lắc đầu: “Hiện tại xem , Quân Văn đúng giờ.”
Trịnh Cầm càng nghi hoặc: “Vậy là ai nhỉ?”
Ngọc Khê cũng đầy dấu chấm hỏi!
Ăn cơm trưa xong, Ngọc Khê cũng ngoài, đợi đến tối vẫn nhận điện thoại, đầu óc rối như tơ vò, tên kế nhiều.
Ban đầu cô đoán là Hà Giai Lệ, nhưng nhanh chóng loại trừ, Hà Giai Lệ rảnh rỗi như , phụ nữ gặp hôm qua cũng loại trừ.
Ngọc Khê cảm thấy bực bội, Trịnh Cầm : “Đừng nghĩ nữa, nước đến chân sẽ tự khắc cách giải quyết, chúng cứ chờ thôi.”
Ngọc Khê thở một , giảm bớt sự bực bội: “Ừm, con ngoài dạo một lát.”
Ngọc Thanh dậy: “Chị ơi, em cùng chị nhé.”
Ngọc Chi cũng tới, một tay kéo góc áo của trai, ánh mắt đầy khao khát.
Lữ Mãn vui vẻ vì bọn trẻ quấn quýt: “Mấy hôm nay làng xá tạp nham, mấy đứa đừng xa nhé.”
Ngọc Khê quàng khăn choàng cổ: “Biết ạ, bọn con chỉ dạo quanh ngoài thôi, trời tối là về.”
Lữ Mãn: “Đi ! Mặc thêm đồ .”
Ngọc Khê dẫn hai em trai khỏi thôn, tuy trời lạnh nhưng khí , bờ biển lúc hoàng hôn tuyệt vời, Ngọc Khê hối hận vì mang máy ảnh về.
Ngọc Thanh ghé sát chị gái, do dự một lát: “Chị ơi, em thi đại học ở thủ đô nữa, chị thấy em thi trường của chị thì ?”
Ngọc Khê buông cánh tay đang dang , đôi mắt màu mực chằm chằm Ngọc Thanh: “Em gì cơ?”
Ngọc Thanh lùi một bước, cảm thấy vẻ mặt chị gái chút đáng sợ: “Em, em thi đại học thủ đô nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-96-trach-nhiem-cua-chi-ca.html.]
“Lý do?”
Ngọc Thanh cúi đầu: “Em đến trường của chị, bảo vệ chị.”
Mẹ chị quá xinh , là tai họa, bảo vệ chị gái ở cự ly gần.
Vốn dĩ áp suất khí của Ngọc Khê khá thấp, nhưng xong lời , cô xoa mạnh tóc Ngọc Thanh: “Em nghĩ đơn giản quá , chị cố ý dội nước lạnh, thế giới bên ngoài nông thôn dùng nắm đấm, cấp ba dựa thành tích, khuôn viên đại học là hình thu nhỏ của xã hội, bao hàm quá nhiều thứ, em vốn liếng, chỉ đầu óc và sức lực thì vô dụng.”
Ngọc Thanh ngây , trông khá ngây thơ, Ngọc Khê nhịn xoa đầu em trai, nhận vấn đề của Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh là học bá, nhưng nhiều giao tiếp xã hội, bạn bè cũng mấy, ở trường cũng chỉ một , điều khiến nhận việc quá đơn giản.
Còn bố ngày nào cũng bận rộn vì tiền bạc, giáo d.ụ.c con cái chỉ chú trọng phẩm cách, đôi khi bỏ qua sự trưởng thành về mặt xã hội của con cái.
Đương nhiên cũng sự tự ti, dù học giỏi đến , dù kiêu ngạo thế nào, cũng che giấu sự tự ti trong lòng.
Ngọc Khê tìm một tảng đá lớn, sóng biển đập mỏm đá, tiếng sóng biển gột rửa sự phiền muộn trong tâm hồn.
Ngọc Khê vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo hai em trai xuống, cô cảm thấy dạy cho hai em trai một bài học, cô là chị cả, đây từng nghĩ đến trách nhiệm của chị cả.
Bây giờ bù , cô một chị cả tận tâm tận chức, “Ngồi cho đàng hoàng, sẽ kể cho hai đứa , nửa năm qua trải qua những gì.”
Hai em trai ngoan ngoãn ngay ngắn, Ngọc Khê về phía biển trời giao , chậm rãi kể những chuyện xảy từ lúc đặt chân đến thủ đô, trọng tâm là về giao tiếp xã hội và sự thực tế của xã hội.
Nửa tiếng , m.ô.n.g Ngọc Khê lạnh toát, vội vàng dậy, thể thêm nữa, lạnh quá.
Ngọc Thanh cảm thấy những lời chị gái giúp tiếp xúc sớm với xã hội mà sắp đối mặt, nhất thời cảm thấy mơ hồ.
Ngọc Khê vỗ vỗ lên bờ vai gầy gò của em út, “Cho nên em chọn học cùng trường với chị là thể bảo vệ chị, em chọn cái yêu thích, giành thành công trong lĩnh vực yêu thích, chỉ khi thành công , em mới thể bảo vệ bảo vệ, hiểu ?”
Trong mắt Ngọc Thanh dần trở nên sáng tỏ, “Em hiểu , em thi đỗ trường đại học hàng đầu.”
Ngọc Khê , nhưng vẫn dặn dò, “Giao tiếp xã hội cũng quan trọng, em còn nửa năm nữa mới lên đại học, nửa năm , cố gắng thử giao tiếp với , chỉ kết giao bạn bè, mà còn kết giao những bạn đáng giá, bạn thì thà thiếu chứ nên quá nhiều, xem nhân phẩm, hiểu ?”
Ngọc Thanh gật đầu, “Em hiểu .”
Ngọc Khê cúi đầu Ngọc Chi đang chìm trong suy nghĩ, kéo tay em út, mặt Ngọc Chi đỏ vì ngượng đỏ vì lạnh.
Cô tiếp xúc mật với hai em nhiều, nhưng cô cũng thể phân biệt tính cách của hai em.
Ngọc Thanh tính tình đơn thuần hơn, cố chấp, quan hệ xã hội khéo léo, nhưng phẩm cách , sợ chịu khổ, một chút sự kiên cường, tính cách giống hệt bố!
Cậu em út Ngọc Chi, đừng thấy nó ngại ngùng với cô, nhưng việc lý cứ, suy luận rộng , khát vọng với thế giới bên ngoài, từ việc nó luôn lén lút cô kể chuyện bên ngoài là , đứa trẻ hề tầm thường, thẳng là dã tâm, trong xương cốt khắc sâu sự chịu thua kém, giống kế.
Còn về tính cách của cô, cô cũng , sự cố chấp của cô giống bố, nhưng phần lớn tính cách giống bà nội.
Trời dần tối, ba chị em nhanh chóng về nhà, ngang qua nhà họ Lý, đèn đuốc sáng trưng, còn mơ hồ thấy tiếng cãi vã!
Ngày hôm , Ngọc Khê dậy, Trịnh Cầm xách xô về, “Bố con sáng sớm mua cá , trưa nay ăn cá.”
Ngọc Khê con cá chép, thật sự nhỏ, “Lớn thế , chắc mười cân!”
Trịnh Cầm gật đầu, “Mười một cân, bố con vất vả lắm mới giành đấy.”
Ngọc Khê, “Mẹ ơi, để dành ăn Tết !”
“Không , Tết mua, nhân tiện con đang ở nhà, bồi bổ cho ba đứa thật , là khả năng, bây giờ tiền , những gì ngoài miệng bồi bổ hết.”
Ngọc Khê , “Được ạ.”
Buổi trưa, cơm nước dọn lên bàn, bố vẫn về, đang nghĩ thì, Lữ Mãn gọi ngoài cửa, “Mau giúp một tay!”
--------------------