Cô Vương với chị dâu: "Chị dâu, chuyện chị đừng quản nữa. Mấy đứa nhỏ đó thực sự cần dạy cho một bài học, nếu chúng cứ tưởng là thiên lôi con, ai quản nổi chắc."
"Không quản nữa, chẳng quản nữa . Cứ nghĩ đến những đứa trẻ bắt nạt là thấy xót xa. Nếu phụ của những đứa trẻ đó cũng cứng rắn một chút, thì mấy đứa nhỏ đến mức càng lúc càng khép , tiếp xúc với ai như ."
Cô Vương thở dài: "Bởi vì họ quá nhiều nỗi lo. Nhà ba cô gái tiền, nếu họ thực sự gây khó dễ cho bố của học sinh bắt nạt thì thiệt hại đối với một gia đình còn lớn hơn. Đều là lao động cả, cân nhắc thiệt hơn xong họ chỉ thể chọn cách nén giận để yên chuyện."
Các giáo viên trong văn phòng đồng loạt im lặng.
Phía bên , Ngọc Khê khỏi tòa nhà dạy học thì đúng lúc khối cấp ba tan tiết. Cô liếc mắt một cái thấy nhóm Quan Trình đang hối hả chạy tới. Ngọc Khê cho bọn họ sắc mặt : "Để xem thử phiên bản nam của 'họa thủy' trông thế nào nào."
Quan Trình với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng lên, đỏ tận mang tai: "Dì Lữ."
Ngọc Khê xua tay: "Về thôi, đưa Diệu Diệu về nhà đây."
Quan Trình cảm thấy sâu sắc rằng ghét bỏ. Cậu cũng oan ức lắm chứ, chủ động trêu chọc , chẳng qua là cùng ở trong một khu biệt thự nên từ nhỏ bám đuôi thôi.
Ngọc Khê đưa con gái lên xe mới : "Lần thể chứ?"
Diệu Diệu hì hì: "Mẹ, nãy ngầu bá cháy luôn."
"Mẹ là vì nhớ đến lúc con còn nhỏ viện, lửa giận trong lòng nén xuống ."
Nếu Diệu Diệu vẫn giống như hồi nhỏ thể tự bảo vệ , hôm nay chắc chắn con bé bệnh viện . Cứ nghĩ đến cảnh con gái viện là lửa giận trong lòng cô bốc lên, dù chỉ là giả định cũng .
Diệu Diệu ấn tượng quá sâu sắc về vụ gãy xương hồi nhỏ: "Mẹ, Quan Trình chỉ coi con như em gái thôi, ở trường thì bảo kê cho con. À, mấy đều coi con là em gái, ý đồ gì khác . Theo lời họ thì tuyệt đối sẽ tìm một bạn gái đ.á.n.h hơn cả . Đối với những rong chơi nhân gian như họ, họ thích kiểu con gái chim nhỏ nép hơn. Thực con thấy bọn họ chẳng coi con là con gái luôn ."
Ngọc Khê: "..."
Lần đầu tiên cô nhận , con gái đ.á.n.h võ cũng cái lợi của nó.
Giọng Diệu Diệu đầy vẻ chê bai: "Bọn họ yếu thật sự, về luyện thêm cũng ăn thua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-962-v5.html.]
Ngọc Khê: "... Sau tránh xa mấy đứa đó một chút, xem xung quanh bọn chúng là hạng gì?"
Diệu Diệu cảm thấy khá thú vị. Môi trường lớn lên của cô là những "bé ngoan", "con nhà ". Người duy nhất nổi loạn là Quý Huấn thì cũng bố liên thủ chỉnh đốn cho một trận, dám quậy phá nữa. Cô nhóm Quan Trình kể những chuyện mà cô từng tiếp xúc qua, dù dấn nhưng cũng một chút để tránh cái gì cũng hiểu. Cô thừa nhận rằng, bố bảo vệ cô thực sự quá kỹ.
Ở tuổi của cô, con cái của các đối tác của bố đều vòng tròn xã hội riêng, ngay cả Quý Huấn cũng bắt đầu giao tế, chỉ cô là từng tham gia một buổi tiệc nào. Cô vốn lập chí trở thành một phụ nữ mạnh mẽ giống như mà.
Về đến nhà mới bốn giờ chiều, Ngọc Khê gọi con gái đang định về phòng : "Con gái, chúng chuyện chút ."
Diệu Diệu: "Vâng ạ, con cũng đang trò chuyện với đây."
Ngọc Khê mỉm : "Con gì nào?"
"Mẹ, bao giờ mới giới thiệu con với thế ạ?"
Ngọc Khê cô con gái cao gần bằng , trong lòng muôn vàn cảm xúc, con gái thực sự lớn : "Con ?"
"Muốn ạ, hai đứa bạn của con đều tham gia tiệc tùng từ sớm , chỉ còn mỗi con thôi. Con cũng vòng bạn bè của riêng ."
Ngọc Khê : "Con thì bố cũng định bàn với con . Bố định đợi con lên cấp ba thì sẽ đưa con cùng."
Diệu Diệu: "Thật ạ?"
"Mẹ lừa con bao giờ ?"
Diệu Diệu ôm lấy : "Mẹ là nhất."
Lòng Ngọc Khê mềm nhũn, nhưng một cuộc điện thoại phá vỡ khoảnh khắc ấm áp . Ngọc Khê màn hình, Diệu Diệu hỏi: "Ai thế ?"
"Chú Quan của con."