Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 966: Một đời
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:48:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê chui trong chăn, thèm xem điện thoại nữa, cô xoay xuống nghịch tay Niên Quân Mân. Những năm qua chăm sóc kỹ lưỡng nên tay còn vết chai nào, chạm cảm giác . Cô đưa tay lên mắt quan sát kỹ: "Em mới phát hiện tay dáng thật đấy."
"Kết hôn bao nhiêu năm mới phát hiện , Niên phu nhân , em cũng hời hợt quá đó. Em thấy tay mấy đứa nhỏ đều giống ?"
Ngọc Khê chột : "Thật sự để ý luôn, em cứ tưởng giống em chứ, xem tay em , thon dài ."
Niên Quân Mân hừ hừ: "Giống hết, đến cả móng tay cũng y hệt."
Ngọc Khê nhắm mắt thèm nữa, tuyệt đối thừa nhận hời hợt.
Niên Quân Mân bật tắt đèn, một tay kéo vợ lòng, vẫn là ôm vợ ngủ mới thoải mái nhất.
Ngày hôm , chuyện của Lý Tiêu và Bộ Hân Hân vẫn tiếp tục xôn xao, nhưng Ngọc Khê còn quan tâm nữa. Khi sự việc vẫn đang nóng hổi thì Diệu Diệu cũng nghỉ học.
Gia đình Ngọc Khê dắt theo ba con Lôi Tiếu cùng nước ngoài.
Hành trình hai nước, dù thời gian cũng quá ngắn, nếu một tháng thì mới thể hết những nước đến, tiên là nước D.
Đến sân bay, việc đầu tiên là nhận xe thuê. Quầy thuê xe ở sân bay dễ tìm, xong thủ tục bãi đậu xe sẽ nhân viên chờ sẵn.
Lần Ngọc Khê mang theo cả An Khang, còn Thối Thối và Hạ Hạ thì để trong nước. Ông nội của Diêu Trừng nhận thông báo tình trạng nguy kịch, e là qua khỏi năm nay. Còn về An Khang, Niên Phong và Mai Hoa tuổi , sức lực đủ, sẵn lòng đẩy đứa trẻ cho vợ chồng Ngọc Khê.
Vốn đang ở cái tuổi "nghịch như quỷ", An Khang thuận lợi cùng.
Họ thuê tổng cộng hai chiếc xe, kiểm tra kỹ lưỡng để tìm những vết xước sẵn, xác nhận vấn đề gì mới lái , tránh những rắc rối đáng khi trả xe.
Xe khỏi sân bay, lái gần hai trăm dặm mới đến khách sạn.
Nước D mới đổ một trận tuyết lớn, thực sự lạnh. Mấy đứa trẻ vô cùng phấn khích, Lôi Tiếu lái xe theo sát phía .
Lái từ khu đô thị hơn một tiếng thì đến thị trấn, Ngọc Khê thấy siêu thị: "Dừng xe , mua chút bột mì với sữa các thứ."
Mấy đứa trẻ đây chỉ mới dạo siêu thị Trung Quốc ở nước ngoài, từng siêu thị bản địa thực sự. Lần tới châu Âu, bọn nhỏ tò mò về giá cả, mà chỉ trẻ con, Ngọc Khê cũng thấy hiếu kỳ. Dù xem kinh nghiệm mạng nhưng tự trải nghiệm thì vẫn thấy tò mò thôi.
Xe đỗ xong, siêu thị đông lắm. Có một chút khó khăn là nhóm Ngọc Khê chỉ tiếng Anh, tiếng D lúc chuẩn chỉ học vài câu giao tiếp thông dụng.
Cũng may giá cả đều thể hiểu, mấy đứa nhỏ một vòng mua ít kem.
Niên Quân Mân chọn vài chai rượu vang giá vẻ , còn đề nghị mua xúc xích, vì xúc xích ở đây nổi tiếng và nhiều loại, nên mua khá nhiều.
Ngọc Khê mua bột mì, bánh mì, phô mai..., nước khoáng cũng mua ít.
Lôi Tiếu phụ trách mua rau củ, các loại súp lơ thực sự nhiều, ăn đồ nướng thì xà lách là thứ bắt buộc chọn, quan trọng nhất là các loại thịt. , tối nay họ dự định ăn đồ nướng.
Cuối cùng mua thêm ít hoa quả. Hoa quả ở đây thực sự đắt, còn các mặt hàng khác thì giá cả khá , thứ còn rẻ hơn ở trong nước nhiều.
Ba túi lớn tốn hết 120 Euro, đắt chủ yếu ở hoa quả và rau xanh.
Đến khách sạn là ba giờ chiều, nhân viên chờ sẵn. Trong nhà cực kỳ ấm áp, căn biệt thự gia đình hai tầng họ thuê ba phòng ngủ tầng , ba phòng tầng . Diệu Diệu và Lý Cẩm hai cô bé ở một phòng, bốn con trai cứ hai đứa một phòng, vợ chồng Ngọc Khê một phòng, Lôi Tiếu một phòng, vẫn còn dư một phòng.
Từ chăn đến ga trải giường đều là đồ mới, việc vệ sinh cũng chu đáo. Sau khi Ngọc Khê kiểm tra xong, phụ trách mới rời , dặn vấn đề gì cứ gọi điện là họ sẽ đến ngay.
Trời bên ngoài sẩm tối, vẫn thể thấy cảnh sắc bên ngoài, nơi thực sự .
Họ sẽ ở đây hai ngày, đó lái xe đến một thành phố khác, mất một ngày di chuyển giữa đường, ở nước khác ba ngày về nước.
Ngọc Khê và Lôi Tiếu lấy một gia vị mang theo bỏ tủ lạnh, sắp xếp xong đồ dùng cho hai ngày mới lên lầu tắm.
Đợi tắm rửa sạch sẽ xong, họ rửa bát đĩa chuẩn bữa tối.
Niên Quân Mân phụ trách thái thịt: "Thịt bò thực sự ngon."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-966-mot-doi.html.]
Ngọc Khê: "Cho nên phần lớn đều mua thịt bò, thịt lợn chỉ một miếng ba chỉ thôi."
Niên Quân Mân: "Thịt thái miếng to thế em?"
"Vừa đấy."
Ngọc Khê cũng rửa xong rau, chuẩn salad.
Đến khi ăn là năm giờ rưỡi. Không là do đang ở đất khách quê là thịt nướng thực sự quá ngon mà bao nhiêu thịt chuẩn đều ăn sạch bách, thậm chí cả túi xúc xích lớn cũng xử lý luôn.
Đứa nhỏ nào cũng ăn đến mức bụng căng tròn.
Ngọc Khê nhíu mày: "Buổi tối ăn nhiều thịt thế , nếu tiêu hóa thì đừng mà quấy đấy nhé."
Người ăn nhiều nhất chính là An Khang, bé ợ : "Mẹ con mang theo t.h.u.ố.c tiêu hóa cho con , lát nữa uống vài viên là vấn đề gì ạ."
Lôi Tiếu : " là chuẩn mà."
Ngọc Khê: "Sức khỏe nó thì , nhưng chị Mai quanh năm suốt tháng đều chuẩn sẵn đủ loại t.h.u.ố.c cho nó. Thôi , mấy đứa đừng ườn nữa, dọn dẹp bàn ghế , bát đĩa rửa ba , dùng máy rửa bát đấy."
Mấy nhóc rên rỉ, việc chúng ghét nhất chính là rửa bát, nhất là đống bát đĩa đầy dầu mỡ thế .
Lý Cẩm là cô bé ngoan ngoãn: "Để cháu cho ạ."
Diệu Diệu kéo cô em họ tính tình hiền lành : "Không chiều hư bọn họ. Đi thôi, chúng quần áo, ngoài tuyết rơi , chụp mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe chút ."
Lý Cẩm cong mắt . Từ khi bố ly hôn, cô bé ép trở nên mạnh mẽ, chủ động kết bạn, ở trường mới cô thực sự tìm bạn và để chia sẻ: "Vâng ạ."
Ngọc Khê cũng dậy, với Lôi Tiếu: "Đèn đường ngoài sáng , chúng cũng ngoài dạo chút chứ?"
Lôi Tiếu bóng đèn: "Em theo hai đứa Diệu Diệu, sẵn tiện chụp ảnh cho chúng luôn, chị với rể cứ riêng !"
Nói xong Lôi Tiếu về phòng đồ.
Ngọc Khê và Niên Quân Mân đồ xong, Lôi Tiếu dẫn hai đứa trẻ cửa .
An ninh ở đây vấn đề gì, họ cũng xa nên Ngọc Khê thực sự lo lắng.
Mấy nhóc thấy hết cũng nữa, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn để định bụng cũng ngoài dạo chơi.
Tuyết bên ngoài rơi dày hơn, Ngọc Khê đưa tay hứng một nắm: "Bên nhiều ngày tuyết thật đấy."
"Anh lo là một hai ngày tới lái xe đây."
Ngọc Khê lo: "Không lái xe thì máy bay, còn dư một ngày để loanh quanh. Không khí ở đây thực sự trong lành, lâu lắm em mới hít thở bầu khí thế ."
"Để chụp cho em mấy tấm ảnh nhé!"
"Anh cũng đăng vòng bạn bè ?"
Niên Quân Mân rút điện thoại : "Anh chẳng nỡ đăng ảnh em lên , giữ để ngắm thôi."
Ngọc Khê bật : "Ngắm bao nhiêu năm mà vẫn chán ?"
"Một đời cũng đủ."
Ánh mắt Ngọc Khê dịu dàng như nước, tận hưởng sự yên bình hiếm , lặng lẽ lắng tiếng tuyết rơi. Hai đắm đuối, nếu mấy thằng nhóc phá hỏng sự lãng mạn thì mấy.
Một quả cầu tuyết bay tới, nếu Niên Quân Mân phản ứng nhanh thì nó đập trúng Ngọc Khê .
Ngọc Khê đầu , là Dung Dung đang đ.á.n.h lén: "Thằng nhóc lắm, mấy đứa đợi đấy cho !"