Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 972: Thích

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:48:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vợ chồng Ngọc Khê xuống xe, thấy xe cảnh sát đậu ngay cửa liền vội vàng theo . Quản lý sảnh đang trao đổi với cảnh sát, nhanh đó họ cùng thang máy lên lầu.

Ngọc Khê lấy điện thoại gọi cho con gái, đợi một lúc mới thấy bắt máy, bên ồn ào: "Alo, con gái , các con đang ở đấy?"

Diệu Diệu cầm điện thoại kéo Quý Tốn một góc phòng bao: "Chúng con vẫn đang ở KTV ạ, ơi, lát nữa chúng con về ngay đây."

"Mẹ bên đó cứ loạn cả lên thế?"

Diệu Diệu đảo mắt một vòng: "Không ạ, đang liên hoan chúc mừng thôi!"

Ngọc Khê chẳng tin, định thêm gì đó thì điện thoại ngắt quãng. Cô sang chồng: "Làm bây giờ, tìm từng phòng một ?"

"Đợi một chút, xem cảnh sát đến ."

Ngọc Khê: "Được , chúng khu nghỉ đợi một lát."

Hai vợ chồng đến khu nghỉ gần thang máy nhất, mắt rời cửa thang máy. Chẳng bao lâu , cảnh sát xuống, dẫn theo mấy thanh niên ăn mặc sành điệu, tuổi đời đều còn khá trẻ, trông chỉ tầm mới trưởng thành.

Mấy nhóc mặt mày xám xịt, còng tay, vẻ là đưa về đồn để lấy lời khai. Sắc mặt quản lý lúc khá hơn lúc nãy nhiều.

Đợi nhóm phía xuống, Ngọc Khê thấy bốn đứa Quan Trình dìu dắt , trông như thể thương nặng lắm nhưng mặt mày vẫn hì hì. Mấy đứa phía hằm hằm đầu , còn động tác đe dọa.

Sắc mặt Ngọc Khê tối sầm : "Em bảo mà, mấy đứa bao giờ chịu yên . Qua sinh nhật là mười tám tuổi cả , đặt ở thời xưa là thể kết hôn hợp pháp đấy, xem đứa nào đứa nấy chẳng chút đắn nào."

Niên Quân Mân sắc mặt cũng , bật dậy: "Sao con gái vẫn xuống nhỉ?"

Ngọc Khê lúc mới chú ý thấy con gái xuống, vội dậy bước nhanh tới: "Quan Trình, Diệu Diệu ?"

Bốn đứa Quan Trình lập tức biến sắc, còn vẻ đắc ý nữa. Quan Trình thậm chí dám thẳng khuôn mặt nghiêm nghị của chú Niên: "Cháu thề, bọn cháu hề đ.á.n.h ."

Ngọc Khê: "Cô hỏi Diệu Diệu ?"

Chưa đợi Quan Trình kịp trả lời, Diệu Diệu, Quý Tốn cùng một vài nam thanh nữ tú khác từ một thang máy khác xuống.

Diệu Diệu chạy : "Mẹ, bố, hai tới đây?"

Ngọc Khê hừ một tiếng: "Vì Quan Trình đáng tin, bố lo lắng nên tới đón con, quả nhiên là xảy chuyện thật."

Quý Tốn vỗ vai Quan Trình, vẻ " em tự cầu phúc ".

Quan Trình định giải thích nhưng thời gian, theo cảnh sát về đồn bản tường trình.

Ngọc Khê hỏi: "Mấy đứa đó gây họa gì nữa?"

Diệu Diệu híp mắt: "Lần thực sự liên quan đến các ạ. Mấy là bạn học cũ của Quan Trình, thấy mặt là kiếm chuyện, đám Quan Trình trực tiếp báo cảnh sát luôn, còn chuyện dìu là giả vờ thương đấy ạ."

Ngọc Khê kinh ngạc: "Tụi nó động thủ mà báo cảnh sát luôn ?"

Đôi mắt Diệu Diệu cong thành hình trăng khuyết: "Vâng, các cảm thấy báo cảnh sát mới khiến đối phương thấy ghê tởm hơn. Chuyện để phụ chinh bảo lãnh, về nhà chắc chắn sẽ trị một trận trò. Ừm, đây là cảm hứng từ đồn ạ."

Ngọc Khê: "......."

Lên xe, Niên Quân Mân con gái đang tủm tỉm, định con đừng qua với đám Quan Trình nữa nhưng thốt nên lời. Anh vợ, hy vọng vợ tay dứt khoát một chút.

Ngọc Khê cũng thấy phiền lòng, mỗi định bắt đầu khuyên bảo là con gái khéo léo ngắt lời. Có một cô con gái thông minh, hãnh diện mà cũng "đau lòng".

Cuối cùng về đến nhà, con gái liền về phòng ngay.

Ngọc Khê vội vàng theo: "Mẹ can thiệp cuộc sống của con."

"Con mà, bố là những bậc phụ bao dung nhất . Mẹ ơi, gì con đều hiểu, nhưng thời đại của chúng con khác với thời của bố . Nếu con tiếp xúc thì sẽ coi là hòa đồng, con chừng mực mà."

Ngọc Khê: "....... Chúng sắp theo kịp thời đại ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-972-thich.html.]

Diệu Diệu tiến tới ôm lấy : "Thời đại đổi nhanh quá mà ."

Ngọc Khê vỗ vỗ tay con gái, lâu con nhắc đến Phương Huyên, nhân cơ hội cô hỏi luôn: "Phương Huyên ở nước ngoài, hai đứa vẫn duy trì gọi video mỗi ngày chứ?"

Diệu Diệu buông tay , quần áo : "Tất nhiên ạ. Anh bảo vài ngày nữa nghỉ lễ sẽ về nước để tạo bất ngờ cho đấy. Mẹ ơi, con chỉ với thôi, giữ bí mật nhé."

Ngọc Khê thực sự bất ngờ: "Thằng nhóc một mạch chẳng chịu về, chắc ở nhà lâu lâu chứ?"

Diệu Diệu gật đầu: "Qua Tết mới ạ, cũng về thường xuyên nhưng thực sự là bận quá."

Ngọc Khê xuống một lát : "Trước đây con còn nhỏ quá nên từng hỏi, giờ con cũng lớn , sang năm là lên cấp ba, hiểu thế nào là thích . Con thích Phương Huyên ? Ý kiểu tình cảm em bầu bạn, mà là thích Phương Huyên với tư cách là một khác giới."

Diệu Diệu đỏ mặt: "Con thích ."

Ngọc Khê: "Con chắc chắn chứ? Tính cách của Phương Huyên khác với con, giống Ngọc Thanh của con đấy, đôi khi sẽ tẻ nhạt, thể giao thiệp khắp nơi cùng con ."

Diệu Diệu đồ ngủ xếp bằng giường: "Mẹ ơi, con thấy tính cách Phương Huyên . Bản tính con vốn chịu yên , nên con thích sự yên tĩnh khi ở bên cạnh . Hơn nữa Phương Huyên khác với Ngọc Thanh, là thật sự coi nghiên cứu là trọng yếu nhất, cả năm hiếm khi về nhà, còn Phương Huyên thì chăm lo cho gia đình hơn."

Diệu Diệu rằng cô một tưởng tượng về cuộc sống khi kết hôn lúc trưởng thành: việc bận rộn trở về nhà, một bến đỗ bình yên, đó chính là hạnh phúc trong mắt cô.

Ngọc Khê yên tâm , con gái hiểu rõ là . Từ tận đáy lòng, cô hy vọng đôi thanh mai trúc mã thể đến đích cuối cùng, chỉ là tính cách ngày càng trưởng thành của con gái khiến cô đôi khi nảy sinh nghi ngờ thôi.

Sáng hôm , Ngọc Khê nhận điện thoại của Lôi Tiếu: "Mời chị ăn cơm ạ?"

Lôi Tiếu giải thích: "Không em mời, chị ơi, chị còn nhớ Hàn ? Anh về nước , mời nhà dùng bữa."

Ngọc Khê bận rộn từ lúc về nước đến giờ suýt thì quên mất : "Hai trò chuyện chứ? Có ý định tiến triển thêm ?"

Lôi Tiếu cạn lời: "Chị ơi, chị nghĩ thế, bọn em chỉ là bạn bè thôi."

Ngọc Khê thấy khá tiếc nuối, hai trò chuyện lâu như tiến triển gì : "Khi nào?"

"Tối nay, tại nhà hàng Cẩm Lý ạ."

Ngọc Khê: "Được, chị , tối gửi định vị nhé, cả nhà chị chắc chắn sẽ đến."

Lôi Tiếu vội vàng dặn thêm: "Chị đưa cả mấy đứa nhỏ theo nhé, Lý Cẩm và Lý Bân nhớ các chị lắm."

"Được."

Cúp máy, Ngọc Khê với Niên Quân Mân, bảo: "Lúc tan qua đón em."

"Hôm nay em sẽ lái xe ."

Sau giờ , vợ chồng Ngọc Khê về nhà đón lũ trẻ , đến nhà hàng thì sáu giờ rưỡi. Nhà hàng Cẩm Lý lấy chủ đề về các loại cá chép Koi, cũng thấy hình ảnh cá chép, là một nhà hàng nổi tiếng ở thủ đô, vị trí cũng khá khó đặt.

Họ đặt phòng bao, nhân viên dẫn lên tầng hai, tính riêng tư cực kỳ .

Ngọc Khê bước , thấy Lôi Tiếu và Hàn đang trò chuyện vui vẻ.

Hàn Phong dậy: "Mọi đến gọi điện cho ? Để xuống đón."

Niên Quân Mân : "Đều là quen cả, phòng nên chúng tự lên thôi. cứ tưởng đợi đến năm mới về nước chứ."

Hàn Phong hiệu cho xuống mới : "Cuối năm , cũng về để tham gia một buổi xã giao. Có điều, từ năm chắc thong dong nữa, ở lì trong nước hai năm mới ."

Lôi Tiếu tiếp lời giải thích: "Con trai Hàn Phong sắp về nước để thi đại học ạ."

Hàn Phong thêm: "Thằng bé hộ khẩu ở chỗ . Lúc nó di cư định mang nó theo nhưng đồng ý. Ban đầu định cho nó về nước học cấp ba , giáo d.ụ.c nước ngoài thế nào cũng đấy, thằng nhóc quản , nên quyết định đưa nó về học nốt cấp ba."

Ngọc Khê: " vài trường cấp ba , chọn trường chuyển học cho cháu ?"

 

Loading...