Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 975: Ái ngại

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:50:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê kìm suy nghĩ, nếu Bộ Hân Hân rời thì ? Với tiền trong tay, cô thể mua một căn nhà ở thành phố hạng hai, một công việc khác và bình lặng sống hết đời. Chỉ là quen với cuộc sống ánh đèn sân khấu, cô cam lòng với sự tầm thường mà thôi.

Lôi Tiếu tới, Bộ Hân Hân bước lên phía với cô: " gì, nhưng hy vọng cô sẽ hạnh phúc."

Trong lòng Lôi Tiếu chút tự nhiên, nhưng cô thực sự hiềm khích gì với Bộ Hân Hân, bèn đưa tay chúc phúc một cách hào phóng: "Cũng hy vọng cô sẽ hạnh phúc."

Bộ Hân Hân thấy nhẹ nhõm hẳn, chỉ cần Lôi Tiếu ác cảm với . Nửa năm qua cô , dù Lữ tổng lúc nào cũng quan tâm sát đến cô em gái , nhưng một khi chuyện, chị chắc chắn sẽ lo đến cùng. Cô chỉ sợ Lôi Tiếu gây khó dễ cho , giờ thì : "Cảm ơn cô."

Lôi Tiếu đợi Bộ Hân Hân mới với chị gái: "Cô đặc biệt ở chuyện với em, chắc là sợ em oán hận cô nhỉ!"

Ngọc Khê: "Em thấu đấy."

Lôi Tiếu chớp mắt: "Em quân tử, nhưng cũng kẻ tiểu nhân."

"Chị , lòng em rộng mở, những đó còn trong tim em nữa ."

Lôi Tiếu hạnh phúc: "Vâng ạ."

bước , thực sự bước . Đối mặt với Lý Tiếu một nữa, cô còn cảm giác gì, cảm giác thật .

Đến bãi đậu xe, Ngọc Khê thấy xe của Lôi Tiếu : "Em lái xe ?"

Lôi Tiếu đáp: "Anh Hàn đón tụi em, nên em lái xe."

"Vậy lát nữa về cũng phiền Hàn ."

Hàn Phong : " sẽ đưa cô về tận lầu."

Hàn Á Đăng nghi hoặc bố , nhanh hậm hực lên xe , trong lòng lẩm bẩm: Tại để lái xe, tại chứ!

Ngọc Khê đợi xe của Hàn Phong khuất mới : "Quân Mân, phát hiện , ánh mắt Hàn Phong Lôi Tiếu khác ."

Niên Quân Mân khởi động xe: "Thấy , tâm nguyện của em sắp thành hiện thực đấy."

Diệu Diệu chen lời: "Con thấy chú Hàn , ừm, hơn Lý Tiếu nhiều."

Thước Thước: "Rất khí thế, lúc nãy hai cạnh , rõ ràng chú Hàn thắng thế."

Nóng Nóng thì khách quan hơn: "Xét về cách ăn mặc thì chú thiếu tiền, chỉ là nghề gì thôi. Con thấy nếu chú nghiền nát Lý Tiếu về mặt tài chính thì càng ."

Ngọc Khê mấy đứa trẻ mà cạn lời: "Mấy đứa còn nhỏ mà hiểu nhiều ghê nhỉ."

Nóng Nóng: "Trên tivi chẳng ngày nào cũng chiếu cảnh vả mặt yêu cũ , dì út nhất định ."

Ngọc Khê xoa mạnh đầu Nóng Nóng, chẳng trẻ con bây giờ trong đầu nghĩ cái gì nữa. Tầm tuổi ngày xưa cô chỉ học, trẻ con bây giờ xem, hiểu chẳng kém gì lớn.

Sáng hôm , chuyện ở khách sạn Cẩm Lý rốt cuộc cũng ai đó video ngắn bán cho truyền thông và phanh phui. May mà mặt của mấy đứa trẻ che mờ, tuy rằng che cũng , vẫn ít nhận hai đứa nhỏ.

Cũng may bây giờ là kỳ nghỉ đông, là cuối năm, các loại tin tức dồn dập, đợi qua năm mới chắc cũng ai quan tâm nữa. Chỉ là chuyện chút ảnh hưởng đến nhân phẩm của Lý Tiếu và Bộ Hân Hân, nhưng cũng tiện thể nóng tên tuổi, giúp bộ phim điện ảnh chiếu Tết của Bộ Hân Hân nhận sự chú ý.

Ngọc Khê đến tòa nhà văn phòng, đại sảnh chặn . Vương Ích Dân râu ria lởm chởm, mắt đỏ sọc, bộ vest nồng nặc mùi rượu. Ngọc Khê lùi một bước, mắt về phía bảo vệ.

Vương Ích Dân khàn giọng: "Lữ tổng, trắng tay , xin cô hãy cho điện thoại của Điềm Điềm."

Ngọc Khê tin Vương Ích Dân trắng tay. Cô cụ thể dò hỏi nhưng cũng ngóng tin tức, tiền của Vương Ích Dân đều bồi hết phim ảnh, còn nợ nần ít. Hiện giờ ngày nào cũng đòi nợ, cô cứ ngỡ Vương Ích Dân khi vấp vách tường chỗ Vương Phúc Lộc thì sớm trốn nợ , ngờ đến tìm cô, đây là coi Vương Điềm Điềm như chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Ngọc Khê thấy thương hại Vương Ích Dân. Nếu ông cứ việc thiết thực thì nửa đời đảm bảo, đằng cứ với cao cho nên mới hụt chân: " , và cô còn liên lạc nữa."

Vương Ích Dân tin, nghĩ đến nợ của , ông thực sự cùng đường: " tạ , xin , cô xem chừng tuổi , cô rủ lòng thương mà cho !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-975-ai-ngai.html.]

Ngọc Khê lùi thêm một bước, lấy thẻ nhanh chóng quẹt cửa an ninh. Vương Ích Dân định nhảy qua rào chắn, bảo vệ tới áp giải ngoài. Vương Ích Dân gào lên: "Lữ Ngọc Khê, cô thấy c.h.ế.t cứu, cô là đồ m.á.u lạnh."

Ngọc Khê hề đầu , cô coi lời của Vương Ích Dân như gió thoảng bên tai, chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô cả.

Vương Ích Dân cam lòng: "Cô cho , cô sẽ hối hận đấy. Vương Điềm Điềm những gì, đều hết, hết!"

Ngọc Khê thang máy, Vương Ích Dân ném ngoài, rốt cuộc cô cũng lọt tai vài câu. Vương Điềm Điềm cùng lắm là về nước, mặc kệ Vương Ích Dân bôi nhọ thế nào cũng , nhưng Quý Tấn thì xong. Những chuyện cũ rích đào bới , tổn thương sẽ là Quý Tấn.

Ngọc Khê khỏi thang máy liền gọi điện cho Vương Phúc Lộc: "Bác chú ý một chút, cháu chỉ sợ ông cùng đường sẽ ép phục tùng. Nếu thực sự phanh phui thì cho Quý Tấn, lũ trẻ sẽ coi thường nó mất."

Vương Phúc Lộc c.h.ử.i thề một tiếng: " ."

Ngọc Khê cúp máy, bận tâm nữa. Những năm qua Vương Phúc Lộc ngày càng dễ chuyện, khiến dễ quên mất ông khởi nghiệp như thế nào. Người nhân từ sẽ đến bước , Quý Tấn chính là mạng sống của Vương Phúc Lộc, ai dám đụng là kẻ đó xúi quẩy.

Mấy ngày , Vương Phúc Lộc đến chơi nhà, tiện thể kể cách giải quyết Vương Ích Dân: "Khoản nợ của ông giờ trong tay , ông thuê cho để trừ nợ. sắp xếp việc cho ông , bao giờ trả hết nợ thì mới tính tiếp."

Ngọc Khê giơ ngón tay cái: "Cao tay!"

Vương Phúc Lộc vỗ bụng: "Bây giờ xây dựng xã hội hài hòa, văn minh chuyện phạm pháp, chúng cứ đúng lý mà ."

Bạch Nhiêu hỏi: "Cũng sắp đến giờ cơm , lũ trẻ trong nhà hết ?"

Ngọc Khê : "Hôm nay Phương Huyên về nước, mấy đứa nhỏ đều đón máy bay , chuyến sáu giờ tối."

Bạch Nhiêu nhẩm tính: "Thảo nào, lúc nãy tụi đến hỏi Quý Tấn , nó bảo việc, chắc cũng đón Phương Huyên ."

Ngọc Khê: "Tụi nó cùng lớn lên, tình cảm thâm hậu hơn bất cứ ai."

Bạch Nhiêu bảo: "Cũng đúng, xem đón máy bay xong chắc cũng về đây ."

"Vâng, tụi nó về thẳng nhà họ Phương , cứ ăn phần thôi."

Ngày hôm , mấy đứa trẻ mới cùng Phương Huyên qua đây. Ngọc Khê Phương Huyên ướm thử: "Cháu cao thêm ?"

Phương Huyên đặt quà xuống : "Cao hơn ba centimet ạ."

Ngọc Khê dắt tay Phương Huyên: "Tốt, lắm."

Phương Huyên chút ngại ngùng, vành tai đỏ lên, kìm đưa tay đẩy đẩy gọng kính. Ngọc Khê lúc mới chú ý: "Cận thị ?"

Phương Huyên: "Vâng, độ cũng lớn lắm ạ."

Ngọc Khê thực sự thích khí chất của Phương Huyên, nhất là khi , trông ấm áp. Nhìn cặp kính cận, cô nhịn dặn dò: "Học hành bận rộn cũng chú ý nghỉ ngơi, còn ăn nhiều trái cây . Cháu từ nhỏ thích ăn trái cây, thế là ."

Phương Huyên gật đầu liên tục: "Lời cô dặn cháu đều nhớ ạ. Mỗi gọi video với Diệu Diệu cháu đều đang ăn trái cây, Diệu Diệu thể chứng."

Ngọc Khê trêu chọc: "Hai đứa như một thế , con bé chứng ."

Mặt Phương Huyên đỏ bừng, hai tay tự nhiên nắm , ngón tay mân mê . Cậu Diệu Diệu kể về cuộc trò chuyện giữa dì và cô .

Mắt Ngọc Khê sáng rỡ, thật khiến kìm lòng trêu chọc thêm.

Điện thoại bàn ở phòng khách vang lên, Diệu Diệu bắt máy: "Mẹ ơi, điện thoại của mợ hai ạ."

 

 

Loading...