Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 976: Qua đời

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:50:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê tới nhấc máy: "Alo, Diêu Trừng ."

Diêu Trừng mắt đỏ hoe, tựa lưng tường: "Chị dâu, chị liên lạc với Canh Tâm ? Ông nội qua đời , thể về gấp ?"

Ngọc Khê: "Được, , em đừng cuống, chị gọi điện cho chú ngay đây."

Diêu Trừng sụt sịt: "Điện thoại tắt máy, cả trợ lý và đại diện cũng ."

"Để chị hỏi lịch trình cho, em nén bi thương nhé, cụ cũng gần chín mươi , đây là hỷ tang."

Diêu Trừng lau nước mắt: "Vâng, em , em cúp máy đây, các chú tới ."

Ngọc Khê là hiểu ngay, lúc cụ con cháu đều ở bên cạnh: "Được."

Ngọc Khê cúp máy liền gọi cho Hoàng Lượng, nhanh lịch trình cụ thể. Niên Canh Tâm đang máy bay, sắp hạ cánh xuống thủ đô . Có tin tức, Ngọc Khê vội báo cho Diêu Trừng: "Xe đón Canh Tâm , một lát nữa là gặp chú thôi."

Giọng Diêu Trừng khản đặc: "Hôm qua gọi điện bảo bất ngờ, chắc là kết thúc công việc sớm để về với em."

"Ừm, cần giúp gì thì cứ lên tiếng nhé."

"Cảm ơn chị dâu, nhà đều đang gấp rút trở về, đợi sắp xếp xong em sẽ thông báo cho chị."

"Ơi, ."

Vì cụ nhà họ Diêu qua đời, lòng Ngọc Khê cũng thấy nặng nề, niềm vui gặp Phương Huyên ban nãy giảm đáng kể. Cô để lũ trẻ tự trò chuyện, còn thì thông báo cho bố , Diêu Trừng chắc chắn thời gian báo tin.

Cũng may là nhà ở gần, ngay đối diện đường.

Trịnh Cầm đang trò chuyện cùng Lâm Thanh: "Giờ con qua đây?"

"Ông nội của Diêu Trừng qua đời , con sang báo một tiếng."

Trịnh Mậu Nhiên xong liền siết chặt quân cờ tướng. Ông ngày càng chịu nổi khi tin về cái c.h.ế.t. Ông bắt đầu hiểu vì những đối thủ đối tác cũ của điên cuồng dưỡng sinh, mỗi năm đổ đống tiền sức khỏe chỉ để kéo dài tuổi thọ. Ông cũng tâm lý đó, chỉ mong sống thêm vài năm.

Lữ Mãn : "Chúng chắc chắn , bên đó sắp xếp xong ?"

Ngọc Khê đáp: "Vẫn ạ, cụ mới thôi, còn đợi con cháu về đông đủ . Khi nào tin chính xác con sẽ báo cho ."

Lữ Mãn: "Được, tính cụ cũng gần chín mươi , là trường thọ."

Trịnh Cầm gật đầu: " , là hỷ tang."

Ngọc Khê bụng Lâm Thanh, qua năm mới là sinh , gia đình thêm . Mong đợi một sinh linh mới chào đời xua tan bớt sự đè nén do cái c.h.ế.t mang . Ngọc Khê chạm nhẹ bụng Lâm Thanh, tâm trạng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Con cháu nhà họ Diêu đông, mỗi nhà gánh vác một ít nên tang lễ diễn suôn sẻ. Sau chuỗi ngày âm u, ngày hạ huyệt trời bỗng hửng nắng.

Đến khi Ngọc Khê hồn mới phát hiện , con gái mấy ngày về nhà.

Ngọc Khê gọi điện: "Chưa kết hôn mà con định dọn đấy ?"

Da mặt Diệu Diệu dạo dày lên trông thấy, sự trêu chọc của chẳng mảy may cô bối rối. Nhìn Phương Huyên đang sách đối diện, cô cũng thấy bất lực lắm chứ bộ?

Vị từ khi chuyện nhóm Quan Trình, nào cô tụ tập cũng đòi theo, lẳng lặng tuyên bố chủ quyền.

Phương Huyên nhỏ giọng: "Nghĩ gì thế? Dì đang đợi em trả lời kìa."

Diệu Diệu sực tỉnh: "Mẹ ơi, mai con về ạ."

Phương Huyên kìm mà siết chặt cuốn sách, chữ nghĩa chẳng đầu nữa. Đợi cô cúp máy xong, lập tức ngẩng đầu: "Mai em về nhà ở thật ?"

Diệu Diệu gật đầu: "Vâng ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-976-qua-doi.html.]

Phương Huyên đòi theo ở cùng nhưng . Sắp đến Tết , nhà , nghĩ càng lý do giữ Diệu Diệu . Anh nhịn đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, chằm chằm ngón áp út bàn tay trắng nõn.

Diệu Diệu chớp mắt: "Hì, gì thế?"

Mắt Phương Huyên sáng rực: "Chúng đính hôn !"

Ngụm nước trong miệng Diệu Diệu phun hết ngoài, ướt sũng cả chiếc áo sơ mi trắng của Phương Huyên. Cô vội lấy giấy lau cho : "Sao ý nghĩ đó?"

Phương Huyên tháo kính xuống, mắt kính đầy những giọt nước li ti. Anh sợ chứ.

Vốn dĩ lên kế hoạch xong xuôi: sẽ học tập khổ cực để sớm thành chương trình, đợi Diệu Diệu lên đại học cũng tròn tuổi trưởng thành, sẽ về nước đính hôn một cách đường đường chính chính, đợi cô nghiệp đại học là cưới luôn. Bàn tính trong lòng gẩy vang.

Thế nhưng, về mới , kế hoạch thì nhưng quá lý tưởng hóa. Diệu Diệu là một con bằng xương bằng thịt, theo tuổi tác lớn dần sẽ càng thu hút ánh của phái mạnh. Sau khi gặp nhóm Quan Trình, càng hiểu rõ rằng cô gái canh giữ từ nhỏ vòng tròn xã giao riêng. Anh cho rằng chỉ mắt , sớm muộn gì cũng kẻ nhòm ngó cô.

Mấy ngày nay nghĩ quá nhiều. Vì bất an mà ít chuyện đây từng , cô gái nâng niu cũng cảm nhận nên mới ở bên cạnh suốt.

Phương Huyên đặt kính xuống, tiến gần, hai tay nắm lấy đôi bàn tay thon thả: "Anh nghiêm túc đấy, chúng đính hôn !"

Tim Diệu Diệu đập thình thình. Cô vốn sớm hiểu , học sinh trung học bây giờ cái gì cũng cả, cô cũng từng chứng kiến bạn bè xung quanh yêu đương nọ. Sau khi Phương Huyên rời , cô mới nghiêm túc suy nghĩ xem tình cảm của dành cho là sự ỷ từ nhỏ, coi như một trai. Sau khi bình tĩnh , cô mất lâu mới nhận đều .

Cô thích Phương Huyên, thích thiếu niên luôn nở nụ môi. Từ khi cô bắt đầu ký ức, khắc sâu lòng cô. Sâu thẳm trong cô còn một d.ụ.c vọng chiếm hữu thầm kín: thiếu niên thuộc về cô, và tương lai cũng chỉ thể là bầu bạn bên cô.

Mấy ngày gần đây, sự bất an, thấp thỏm của Phương Huyên cô đều thu tầm mắt, mừng rỡ ngọt ngào.

Diệu Diệu thẳng mắt Phương Huyên. Chàng thiếu niên, , đúng hơn là đàn ông trưởng thành trong mắt chỉ cô. Chính vì sự im lặng của cô mà ánh mắt dần nhuốm màu bất an. Cô kìm ghé sát hôn một cái, nhanh chóng lùi , mắt đầy ý : "Được thôi, nụ hôn đầu đóng dấu nhé!"

Phương Huyên chỉ thấy tiếng trái tim đập rộn ràng. Đối diện với đôi mắt tinh quái của thiếu nữ, đời lọt hố cô . Từ lúc đón về, đầu tiên cảm nhận cô máy trong bụng qua lớp da bụng, đây là bảo vệ cả đời.

Ngoài cửa, Phương Á Bá nhẹ nhàng khép cửa , hiệu cho bố đang định lên lầu đừng , rón rén xuống. Trong lòng khỏi ngưỡng mộ, tình cảm thanh mai trúc mã thật thuần khiết và tươi , nhưng cũng chút ghen tị: là kiếp độc bao nhiêu năm nay, chừng thằng em kết hôn chừng.

Văn Tịnh tò mò vô cùng: "Con cho bố lên lầu ? Có chuyện gì thế?"

Phương Á Bá nới lỏng cà vạt: "Nhà sắp hỷ sự ."

Văn Tịnh ngẩn , nghĩ lệch : "Thằng Huyên định táy máy tay chân đấy chứ? Thế là , Diệu Diệu mới bao nhiêu tuổi chứ, , đ.á.n.h c.h.ế.t thằng nhóc thối mới ."

Phương Á Bá cạn lời: "Mẹ ơi, nghĩ gì thế? Con trai thế nào còn ."

Đồng thời trong lòng thầm bỉ kỷ thằng em: Bao nhiêu năm trời mới lấy nụ hôn đầu.

Văn Tịnh ngẩn : "Thế rốt cuộc hỷ sự là gì?"

Bà thực sự nghĩ chuyện gì khác.

Phương Á Bá úp mở nữa: "Phương Huyên và Diệu Diệu đang bàn chuyện đính hôn, Diệu Diệu đồng ý ."

Về điểm , Phương Á Bá thầm khen ngợi em trai. Thằng nhóc cũng ngốc, đến việc Diệu Diệu vốn xuất sắc dễ gây chú ý, cộng thêm gia thế nữa, bao nhiêu đang dòm ngó. Anh Ngọc Chi mấy , khối dò hỏi về Diệu Diệu, tâm tư thế nào ai cũng rõ.

Văn Tịnh "A" lên một tiếng, vỗ xuống ghế sofa: "Thằng nhóc lắm, lắm! Ôi trời, gọi điện thoại, gọi điện ngay."

Khi Ngọc Khê nhận điện thoại, cô im lặng hồi lâu. Trong lòng chấp nhận Phương Huyên là một chuyện, nhưng thực sự từng nghĩ chuyện đính hôn nhanh đến thế!

Sau khi cúp máy, Niên Quân Mân cứ tới lui trong phòng.

Ngọc Khê day huyệt thái dương: "Đừng nữa, em mà nhức cả đầu đây ."

Niên Quân Mân nghiến răng: "Diệu Diệu mới bao nhiêu tuổi chứ!"

 

Loading...