Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 979: Bị thương

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:50:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê ánh mắt của cô hiểu lầm, Mạc Thu vội giải thích: "Không bạo lực gia đình , nhắc đến thấy xui xẻo. Dạo nhà họ em đang đòi ly hôn, chị dâu ai giúp đỡ nên cứ loạn lên. Hôm qua kích động chuyện gì mà chạy sang nhà bố em nhờ giúp, em quản thế là chị bù lu bù loa lên, gào thét ầm ĩ. Lúc đó em đang dẫn con ngăn cản thì đ.á.n.h trúng."

Ngọc Khê : "Hôm qua thấy bà đ.á.n.h con bé ở ngoài đường."

Mạc Thu chuyện mà khóe miệng vẫn còn đau, xuýt xoa một tiếng: "Từ khi họ quyết tâm ly hôn, chị dâu cứ như phát điên, hở là động tay động chân. Lúc đầu cũng thấy thương, nhưng náo loạn nhiều quá ai cũng mệt mỏi."

"Sao đến nông nỗi ly hôn?"

Mạc Thu đáp: "Đàn ông ăn vụng một thì sẽ thứ hai, chẳng tin . Thêm đó hai năm nay chị dâu tiêu xài quá tay, nghi thần nghi quỷ, họ càng chịu nổi. Lần kẻ thứ ba là cấp ly hôn của . Trước lợi ích, vợ việc gì như chị dâu liền vứt bỏ."

Đợi Mạc Thu lên xe, Ngọc Khê mới : "Nói cho cùng vẫn là coi trọng lợi ích hơn. nghĩ cấp của họ cô cũng chẳng hạng nhỉ!"

Mạc Thu : "Kém họ năm tuổi mà sếp của , thể là hạng . Em em hóng hớt rằng bên một đứa con gái, nên yêu cầu họ ly hôn và nuôi Mạc Bối."

Ngọc Khê thở dài: "Chẳng trách chị dâu cô đ.á.n.h Mạc Bối như thế, chắc là trút hết uất ức lên đầu con bé !"

Mạc Thu thở dài: "Một là thấy Mạc Bối vô dụng, giúp gì còn vướng chân, hai là thuần túy trút giận thôi ạ."

Ngọc Khê cứ ngỡ chỉ chuyện phiếm thôi, chẳng liên quan gì đến , cho đến tận ngày việc cuối cùng, cô gặp chị dâu của Mạc Thu.

Hôm nay nhân viên công ty đều nghỉ Tết sớm, Ngọc Khê về cuối cùng, cô còn cho Mạc Thu về từ sớm.

Công ty của Ngọc Khê thuộc diện cho nghỉ Tết sớm, nhưng trong cả tòa cao ốc vẫn còn ít văn phòng đang việc.

Tại đại sảnh, Ngọc Khê thấy đàn bà tiều tụy .

Ngô Mẫn Mẫn chỉ nắm lấy bất cứ cơ hội nào thể lật ngược tình thế, cô siết chặt chiếc túi xách: "Cô thể cho xin mấy phút ?"

Ngọc Khê phụ nữ quầng mắt thâm quầng, chẳng còn màng đến diện mạo: "Xin , đang vội."

Ngô Mẫn Mẫn vội vàng lao tới chặn đường, hai tay nắm chặt lấy tay Ngọc Khê: " là chị dâu của Mạc Thu, tên là Ngô Mẫn Mẫn."

Ngọc Khê thấy đau đầu, thực sự hiểu tại vị tìm đến : "Thật sự xin , đang bận."

Ngô Mẫn Mẫn nhớ rõ phụ nữ mắt là cổ đông trong công ty chồng , đây là niềm hy vọng duy nhất của cô . Cô lóc : " xin cô hãy giúp kẻ đáng thương với. Chồng ngoại tình với cấp , đàn bà đó là sếp của . Chẳng công ty cấm yêu đương ? Họ là quan hệ cấp cấp , cô thể giúp đuổi đàn bà đó ?"

Ngọc Khê đôi bàn tay đang bấu chặt tay áo khoác , nhíu mày: " chỉ là cổ đông, tham gia bất kỳ việc quản lý nào của công ty. Chuyện cô phản ánh thì nên phản ánh trực tiếp với công ty mới đúng."

Ngô Mẫn Mẫn kích động hẳn lên: " phản ánh , nhưng họ thèm đếm xỉa đến . , đàn bà đó là họ hàng của ông chủ, họ đều bao che cho cô , còn bảo là đồ điên. điên, chỉ đang bảo vệ gia đình thôi, tại ai giúp ? Tại ai giúp hết ?"

Ngọc Khê Ngô Mẫn Mẫn, cô Mạc Thu kể ít chuyện về gia đình . Hôn nhân đến bước , cả hai đều : "Bà Ngô, cô bình tĩnh ."

Ngô Mẫn Mẫn gào lên: " mà bình tĩnh ? Cô bảo bình tĩnh kiểu gì? Người ly hôn là cô, các sống cao căn bản hiểu nỗi khổ của . Từ nhỏ kế bắt nạt, chỉ mong mỏi thoát ly, tốn bao nhiêu tâm huyết mới vững , thể buông tay, ly hôn là chẳng còn gì nữa."

Ngọc Khê đang mặc áo lông vũ, sức lực của phụ nữ quả thực nhỏ, thật may là chất liệu vải nên xé rách, nhưng những chuyện là chuyện để với cô, nhất là khi phụ nữ mặt dường như đang chìm đắm trong thế giới riêng của . Mặt Ngọc Khê đen kịt , cô cố sức gỡ tay Ngô Mẫn Mẫn nhưng đ.á.n.h giá thấp sức mạnh của con khi phát điên, gỡ mãi mà .

Bảo vệ nhanh chóng chạy tới, Ngọc Khê chứng kiến cảnh ăn vạ. Một tay cô buông Ngọc Khê, tay thì đ.á.n.h khiến bảo vệ dám gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-979-bi-thuong.html.]

Ngô Mẫn Mẫn trợn mắt bảo vệ: "Các chạm một cái là báo cảnh sát đấy."

Ngọc Khê: "....... Người nên báo cảnh sát là mới đúng. Bà Ngô, cô tìm thực sự vô ích, điều cô thể lúc là tranh thủ lợi ích lớn nhất cho thôi."

Ngô Mẫn Mẫn đỏ hoe mắt: "Cô xem nể mặt Mạc Thu mà giúp với. cô đối xử với Mạc Thu , là chị dâu cô , thực sự thảm, giúp với. thể ly hôn , chẳng gì cả, sống thế nào, sống thế nào đây hả!"

Ngọc Khê rút điện thoại gọi cho Mạc Thu: "Chị dâu cô tìm đến , bảo họ cô đến đưa về !"

Ngọc Khê phụ nữ bệt đất lóc t.h.ả.m thiết, cảm thấy cô vô cùng bất lực. Trong cuộc chiến kéo dài , cô gánh chịu nỗi đau, vì thế mới bất chấp tất cả, vớ lấy bất cứ thứ gì thể vớ . Ngọc Khê phụ nữ đang ôm chặt lấy chân , day day huyệt thái dương: "Im miệng ngay."

Ngô Mẫn Mẫn nấc cụt: "Dựa cái gì bắt im miệng? Dựa cái gì ai cũng bắt im miệng hết ? mới là bên hại mà."

Ngọc Khê định gì đó nhưng thôi, thể thông đạo . Người chui ngõ cụt của chính , trừ phi tự nghĩ thông, nếu lời khuyên của bất cứ ai cũng chỉ là gió thoảng, thậm chí còn oán trách ngược .

Mạc Thu đến nhanh, theo là một đàn ông phát tướng.

Trong lòng Mạc Thu tức giận thôi, sợ chuyện ảnh hưởng đến công việc của . Cô quá yêu thích công việc : lương cao, thời gian thuận tiện, sếp ít việc mà tính tình hiền hậu. Nếu công việc chị dâu phá hỏng, cô hận thể ăn tươi nuốt sống chị : "Xin Lữ tổng, chuyện ."

Ngọc Khê đến mỏi cả chân: "Đỡ cô dậy ."

Mạc Thu định kéo chị dâu lên nhưng sức đủ, cáu kỉnh quát họ đang phía : "Đứng đực mặt đó gì?"

Mặt Mạc Dương đỏ bừng, hôm nay mặt mũi coi như mất sạch. Chân cũng đang run lẩy bẩy, nhớ rõ sếp của em họ chính là cổ đông công ty . Rõ ràng nhiệt độ trong phòng cao nhưng đổ mồ hôi hột, cố sức kéo vợ dậy: "Dậy ngay cho ."

Ngô Mẫn Mẫn mở đôi mắt đỏ hoe sưng húp: "Không ly hôn chứ?"

Mặt Mạc Dương đen nhưng dám gì: "Không ly."

Ngô Mẫn Mẫn bật trong nước mắt: "Sau em nhất định tiêu xài hoang phí nữa, em nhất định sẽ một vợ ."

Ánh mắt Mạc Dương hiện lên vẻ phức tạp. Đây chuyện tiêu tiền , mà là chôn vùi cả đời như thế , leo lên cao, chịu đủ những ánh mắt xem thường của những kẻ trẻ tuổi hơn .

Ngọc Khê cử động bàn chân, xuýt xoa một tiếng vì chuột rút. Mạc Thu lo lắng: "Lữ tổng, để đưa chị bệnh viện kiểm tra nhé?"

Ngọc Khê cúi xuống vết nước mắt áo, cũng may là dính nước mũi gì đó, cô định đưa tay xoa chân nhưng khựng : "Không cần , cô đưa về nhà !"

Mạc Thu vội vàng đưa tay đỡ: "Vâng ạ."

Nói xong cô lườm cháy mặt đôi vợ chồng họ gây họa cho , tức đến mức nổ phổi.

Ngồi trong xe, chân Ngọc Khê đỡ hơn đôi chút, ánh mắt cô dừng ở mảng áo ướt đẫm: "Chị dâu cô thực sự đau lòng."

lóc hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng hiểu câu chuyện. Dù lúc đầu là tính kế để kết hôn, nhưng đó cũng tâm ý vì gia đình. Dẫu nhân phẩm vấn đề thì đó cũng là hệ quả từ quá trình trưởng thành tạo nên.

Mạc Thu chị dâu lóc nhiều quá nên cũng chẳng còn cảm giác gì, nghĩ đến những việc họ , cô đỏ mặt: "Chuyện đúng là với chị thật."

Về đến nhà, Ngọc Khê gặp vợ chồng Diêu Trừng, đôi chân đang quấn băng gạc của Hạ Hạ, cô hỏi: "Chân con thế?"

 

Loading...