Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 980: Gặp bạn mạng

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:50:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diêu Trừng cảm thấy chuyện thật xui xẻo và vui chút nào, nhất là khi con gái cưng thương: "Còn là bạn học của Hạ Hạ , hôm nay trung tâm thương mại thì tình cờ gặp, con bé đó lóc t.h.ả.m thương lắm, áo còn dính đầy vết cà phê. Hạ Hạ thấy thế định giúp thì đẩy ngã nhào, cũng may là bậc thềm ở cửa trung tâm, chứ nếu là thang cuốn thì chỉ là trẹo chân ."

Ngọc Khê sang một bên, xoa đầu Hạ Hạ. Tóc cô bé mọc dài , đôi mắt đan phụng bớt vẻ sắc sảo, cuối cùng cũng dáng một thiếu nữ : "Đau con?"

Hạ Hạ đang ăn nho, miệng ú ớ trả lời: "Bác dâu, con đau, thật sự đau ạ. Mẹ con cứ quá lên thôi, chỉ là trẹo chân tí thôi, bác sĩ bảo nghỉ ngơi một thời gian là ạ."

Diêu Trừng bực gõ nhẹ trán con gái: "Cái đồ bụng quá mức, rõ ràng chẳng ưa gì con mà con còn sấn tới."

Hạ Hạ cũng ngờ đẩy chứ: "Tụi con là bạn học mà, con thấy bạn t.h.ả.m quá, cà phê áo cũng khô cả . Lần đầu tiên thấy Mạc Bối chật vật như , con chỉ định đưa khăn giấy thôi."

Ngọc Khê bắt trọng điểm: "Mạc Bối?"

Hạ Hạ gật đầu: "Vâng, Mạc Bối ạ. Chẳng bạn t.h.ả.m thế, trong ấn tượng của con bạn luôn ăn diện như công chúa nhỏ, lúc nào cũng tỏ vẻ đoan trang cơ mà."

Ngọc Khê hiểu : "Bố con bé sắp ly hôn ."

Hạ Hạ trợn tròn mắt: "Bác dâu, bác ạ?"

Ngọc Khê vỗ vỗ ống quần ướt: "Hôm nay của Mạc Bối đến tìm bác, hy vọng bác thể giúp bà ."

Diêu Trừng cạn lời: "Chúng quen , cầu đến chỗ chị dâu cơ chứ?"

Ngọc Khê cũng thấy khá oan uổng: "Vì chị là cổ đông trong công ty chồng bà , bà hy vọng chị nể mặt Mạc Thu mà nhúng tay giúp đỡ."

Diêu Trừng hóng hớt: "Thế ly hôn hả chị?"

Ngọc Khê kể đầu đuôi câu chuyện, Niên Canh Tâm mới lên tiếng: "Cả hai đều vấn đề. Ông chồng thì tham lợi, bà vợ thì bao giờ tìm nguyên nhân từ bản . Loại đàn ông ngoại tình một thì sẽ thứ hai thôi, ngay từ đầu kết cục định sẵn ."

Diêu Trừng xong bỗng liên tưởng đến . Cô cũng là bà nội trợ, còn là bà nội trợ đạt tiêu chuẩn nữa. Sau khi kết hôn là cô nghỉ luôn, Niên Canh Tâm bận rộn thì cô ở nhà trông con, , chính xác là hưởng thụ. Ăn uống chẳng lo, cứ thế mà sống qua ngày, niềm vui chính là con trai con gái, nấu cơm thì giúp việc, hình như chẳng hồn cả. Cô đột nhiên cảm thấy một sự khủng hoảng.

Ngọc Khê bàn tiếp chuyện nhà họ Mạc: "Chị quần áo đây."

Ngọc Khê về phòng ngủ, đồ xong thì Diêu Trừng gõ cửa bước . Ngọc Khê bỏ bộ đồ giỏ: "Có chuyện gì ?"

Diêu Trừng mân mê ngón tay: "Chị dâu, em cũng khá vô dụng ? Có khi còn chẳng bằng chị dâu của Mạc Thu nữa, ít còn tìm cách giúp chồng kéo quan hệ, còn em hình như từ lúc cưới đến giờ chỉ ăn chơi thôi."

Ngọc Khê: "Sao em suy nghĩ đó?"

Diêu Trừng: "Nghe chuyện chị dâu Mạc Thu xong em nghĩ đến ."

Ngọc Khê mỉm : "Em và cô khác . Hơn nữa cuộc hôn nhân của họ Mạc Thu ngay từ đầu là tính kế, em và Canh Tâm thì khác."

Diêu Trừng chớp mắt: "Dù thì em vẫn thấy chẳng việc gì cả."

Ngọc Khê: "Sao việc, chẳng em đang trợ lý cho Canh Tâm ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-980-gap-ban-mang.html.]

Diêu Trừng: "....... Em kiên trì nổi."

Ngọc Khê im lặng. Diêu Trừng đúng là việc trợ lý thật, lúc theo cô cũng chỉ là vệ sĩ. Công việc trợ lý cô thực sự gánh nổi, thêm tính tình nóng nảy, dễ mất kiên nhẫn. Nghĩ kỹ , Diêu Trừng đúng là thế mạnh gì nổi bật, cộng thêm tuổi tác bắt đầu lớn và lâu vận động, thủ cũng phần giảm sút.

Diêu Trừng cô đầy mong đợi: "Chị dâu, chị nghĩ giúp em với, em cũng việc gì đó để phong phú bản ."

Ngọc Khê khó xử: "Để chị nghĩ xem nào."

Diêu Trừng thất vọng: "Em chẳng điểm sáng nào mà, thật khó cho Niên Canh Tâm khi trúng em, bao nhiêu năm lăn lộn trong cái giới đầy cám dỗ đó mà vẫn lung lạc."

Trong lòng Ngọc Khê thầm nghĩ, đó là vì Niên Canh Tâm cái gì cũng chơi qua , loại phụ nữ nào cũng gặp qua , giờ gặp chân ái thì tự nhiên sẽ chung thủy thôi. Nghĩ mới thấy đôi khi những đàn ông từng đào hoa khi cưới yêu gia đình và chịu cám dỗ hơn mấy trông vẻ thật thà.

Đầu óc Ngọc Khê chợt lóe lên một tia sáng: "Hay là em giống chị Mai qua cô nhi viện giúp một tay . Thân thủ của em tuy bằng lúc , nhưng dạy lũ trẻ là dư sức . Trẻ em ở cô nhi viện cũng cần chút võ thuật để tự bảo vệ và tăng thêm sự tự tin."

Diêu Trừng: "Em chị?"

Ngọc Khê : "Không ai hợp hơn em . Canh Tâm của công chúng, năm xưa chú cũng ủng hộ cô nhi viện ít tiền. Em là vợ chú , giúp trẻ mồ côi cũng là giúp chú xây dựng hình ảnh hơn, một mũi tên trúng hai đích, quá còn gì."

Mắt Diêu Trừng sáng rực: "Đi ạ, mai em luôn."

Ngọc Khê bật : "Đợi qua năm mới , sắp Tết đến nơi , tụi nhỏ cũng ăn Tết chứ."

Diêu Trừng gật đầu: "Vậy thì qua Tết ạ, em cũng tranh thủ vận động gân cốt chút, lâu luyện tập ngợm rỉ sét hết ."

Ngọc Khê nghĩ đến cô nhi viện, ngày mai cô qua đó một chuyến. Sắp Tết , kiểm tra thực phẩm dự trữ, còn phát bao lì xì cho nhân viên nữa. Cô nắm rõ biểu hiện cả năm của từng , camera giám sát ở cô nhi viện để trang trí.

Sáng sớm hôm , Ngọc Khê , cuối cùng cũng nghỉ ngơi nên cô dậy khá muộn, khiến Niên Quân Mân ngưỡng mộ thôi. Khi Ngọc Khê dậy, chẳng thấy bóng dáng đứa trẻ nào: "Lũ trẻ hết ?"

Chiêu Đệ đặt bát cháo xuống: "Bọn nhỏ nhà Dong Dong gặp bạn mạng ạ. Diệu Diệu thì cùng Phương Huyên, họp lớp bạn cũ của Phương Huyên ở nước ngoài mới về."

Ngọc Khê đặc biệt nhạy cảm với việc gặp bạn mạng, chỉ vì cô từng bộ phim "Đối diện", mà còn vì bài học của Quý Tốn vẫn còn đó. Cô lấy điện thoại gọi cho Dong Dong. Trong bốn đứa nhỏ, tuy An Khang là chú nhưng Dong Dong mới là đứa đáng tin nhất: "Nghe mấy đứa gặp bạn mạng ?"

Dong Dong với Chiêu Đệ thì cũng định giấu : "Vâng, bạn mạng chơi game cùng tụi con ạ, lập thành một đội năm . Mẹ yên tâm, bốn em con gặp đội trưởng, chỉ là cùng ăn bữa cơm thôi. Tụi con bốn , hẹn ở nhà hàng Quang Huy nên ạ."

Ngọc Khê yên tâm hẳn. Cô nhà hàng Quang Huy, đó là một nhà hàng tư gia khá nổi tiếng. Mấy nhóc vì gặp đội trưởng mà đúng là chịu chi thật.

Dù tiền mừng tuổi mỗi năm của bọn trẻ ít, nhưng sở thích mỗi đứa mỗi khác, khi lớn lên tụi nhỏ đều dùng tiền riêng để mua thứ thích chứ xin bố , một năm cộng cả tiền tiêu vặt cũng chẳng dư bao nhiêu, nên tụi nó sống khá tiết kiệm.

Cô thầm ghi nhớ tên nhà hàng, đợi cô nhi viện về thể ghé qua Quang Huy ăn cơm, sẵn tiện lén quan sát tụi nhỏ xem , cứ quyết định .

Ăn cơm xong, Ngọc Khê mang theo xấp bao lì xì mà Mạc Thu chuẩn sẵn để đến cô nhi viện. Số lượng nhân viên thuê ở đây hề ít.

Vì năm nào cũng trẻ bỏ rơi, nên những chăm sóc trẻ sơ sinh là thể thiếu. Vất vả nhất chính là giai đoạn từ sơ sinh đến sáu tuổi. Người phụ trách giai đoạn thực sự cực nhọc, nhất là khi nhiều bé bỏ rơi do vấn đề về sức khỏe, càng cần tiêu tốn nhiều tâm sức hơn.

 

Loading...