Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 981: Trùng hợp quá
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:50:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê đến nơi, Viện trưởng đợi sẵn ở cửa từ sớm.
Tiền lì xì là tiền cá nhân của cô, tính sổ sách của cô nhi viện. Hai năm nay, nhân viên ở đây đều mong chờ đến ngày phát tiền thưởng.
Số tiền Ngọc Khê chuẩn giống , cao nhất là mười nghìn tệ, thấp nhất là năm trăm tệ. Tiền lì xì dựa biểu hiện: ai thì thưởng cao, bình thường thì nhận mức cơ bản năm trăm tệ.
Ngọc Khê vẫn nhớ phụ nữ giúp đỡ hồi đầu. Hai năm nay, bà và con gái đều thuộc nhóm nhận lì xì cao nhất nhờ việc cần cù, tận tụy, nhiều đứa trẻ yêu quý.
Đầu tiên cô kiểm tra hàng Tết mua sắm, đó đến thăm những đứa trẻ biểu hiện , cuối cùng mới tập hợp nhân viên cô nhi viện để chuyện. Cô khẳng định những , phê bình những việc hời hợt và cảnh báo rằng mỗi chỉ một cơ hội, nếu còn tái phạm sẽ tuyệt đối dung thứ. Cuối cùng, cô mới phát lì xì để khích lệ .
Đây là tiền túi của cá nhân Ngọc Khê, còn phúc lợi cả năm của họ thì vốn lĩnh đó .
Xong việc, Ngọc Khê chuẩn về thì phụ nữ giúp đỡ chạy . Bà cầm phong bao lì xì tay, vẻ mặt đầy khó xử cô. Ngọc Khê nghĩ là do vấn đề tiền bạc, vì con cái Xuân Hoa còn nhỏ, đang học tiểu học theo diện giáo d.ụ.c bắt buộc nên tốn kém gì.
Hai năm nay, Xuân Hoa và con gái lớn cũng tích cực học tập để nâng cao kiến thức, còn thi lấy chứng chỉ chăm sóc trẻ em. Năm nay bà chuyển sang vị trí mới với mức lương tăng gấp đôi. Tính Xuân Hoa và con gái tốn tiền ăn ở, mỗi năm hai con cũng tiết kiệm một khoản kha khá.
Viện trưởng lên tiếng hỏi: "Xuân Hoa, chị chuyện gì thế?"
Xuân Hoa siết chặt phong bao: "Hình như thấy con gái . nhờ cô giới thiệu cho một văn phòng thám t.ử tư , sẽ tự trả tiền."
Ngọc Khê nhớ rằng mấy đứa con gái của Xuân Hoa đều bán , vì thời gian quá lâu, qua tay nhiều nên tìm thấy: "Chị thật sự thấy ?"
Xuân Hoa gật đầu: " chắc chắn đó là đứa thứ ba, nó giống như đúc. thấy đường, dù chỉ thoáng qua nhưng thể lầm ."
Ngọc Khê hiểu tâm trạng của Xuân Hoa, bà thực sự yêu con: "Không giúp chị, nhưng dù giới thiệu thì cũng khó tìm. Chưa đến việc giống nhiều, riêng thủ đô bốn mươi triệu dân, lượng vãng lai cực lớn. Chị chắc con bé ở thủ đô chứ khách du lịch ?"
Xuân Hoa xìu xuống. Bà thực sự nghĩ đến điều đó, ngày nào bà cũng nghĩ đến đứa con bán mà lòng đau như cắt. Nhất là khi bà và con gái lớn sống ngày càng hơn, bà nhịn mà nghĩ liệu mấy đứa con cùng chung phận với , đang chịu khổ ở đó : " . Dù tìm thấy cũng , thấy con bé mặc đồ tệ, chắc là sống cũng ."
Ngọc Khê chỉ thể an ủi: "Mẹ con m.á.u mủ tình thâm, gặp một thì sẽ thứ hai thôi."
"Cảm ơn cô, cảm ơn cô."
Xuân Hoa , Viện trưởng mới tặc lưỡi: "Chị cũng tội nghiệp lắm, mấy thấy chị lén một ."
"Vâng."
Ngọc Khê đến nhà hàng Quang Huy, trừ những bàn đặt thì chỗ đều kín mít, cô đành ngoan ngoãn xếp hàng.
Cô chiếc ghế sofa dài, tiện tay cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên để chờ đến lượt.
Một đôi giày cao gót dừng mặt, giật lấy cuốn tạp chí trong tay Ngọc Khê: " bảo là cô mà Hối Xung tin, đúng là cô thật ."
Ngọc Khê ngước vợ chồng An Nhiên: "Hai cũng đến đây ăn cơm ?"
An Nhiên gật đầu: "Phải đấy, sắp Tết , bố lên chơi, tiểu ma vương ở nhà quấn quýt bà ngoại nên mới rảnh rỗi ngoài dạo đây."
Ngọc Khê nhớ lúc An Nhiên sinh đứa thứ hai, béo tròn cả , mà mới đó gầy : "Sao giảm cân thế?"
An Nhiên hài lòng với thành quả của : "Nhờ huấn luyện viên, cộng thêm đứa thứ hai còn ma vương hơn đứa đầu, tự nhiên là gầy thôi."
Nghĩ đến những cực khổ khi m.a.n.g t.h.a.i đứa nhỏ, An Nhiên thấy hãi hùng. Thằng nhóc đó quậy từ trong bụng , khiến cô ăn lấy ăn để, béo lên tận hai mươi lăm cân, lúc t.h.a.i tám chín tháng trông chẳng hình thù gì.
Từ Hối Xung tận hưởng thế giới hai , nhưng vì vợ mời nên chỉ đành : "Chúng đặt bàn , cô mà đợi ở đây thì ít nhất mất một tiếng nữa."
Ngọc Khê dòng đang xếp hàng phía , liền dày mặt : "Vậy đành bóng đèn một bữa ."
An Nhiên : "Thế thì thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-981-trung-hop-qua.html.]
Nhà hàng Quang Huy những phòng bao riêng tư tuyệt đối, thích hợp để bàn chuyện đại sự, các phòng bao đều thiết kế dạng bán mở.
Vị trí Từ Hối Xung đặt , ở phía trong cùng. Ngọc Khê dọc hành lang đưa mắt quanh.
An Nhiên hạ thấp giọng: "Tìm ?"
" đến đây để xem mấy thằng nhóc thối nhà , chúng nó gặp bạn mạng."
An Nhiên tỏ vẻ hứng thú: "Để giúp ."
Hai ngó đông ngó tây, nhân viên phục vụ nhắc nhở mấy , cuối cùng cũng tìm thấy. Ngọc Khê khẽ giật khóe miệng. Cô cứ tưởng đội trưởng của em Dong Dong cũng trạc tuổi chúng nó, ngờ là một trưởng thành, đeo kính trông khá trí thức.
An Nhiên cũng thấy, đến phòng bao mới : "Mấy đứa Dong Dong lừa đấy chứ? Bạn mạng của chúng nó lớn hơn nhiều quá."
Từ Hối Xung thỉnh thoảng cũng chơi game vài ván: "Đồng đội thì phân biệt tuổi tác . nghĩ đội trưởng của Dong Dong mới là , chắc ngờ đồng đội là học sinh tiểu học. Người bảo học sinh tiểu học là 'gánh nặng' mà."
Ngọc Khê phì : " cũng nghĩ thế, lúc nãy vẻ khá cứng nhắc."
An Nhiên cứ nhắc đến game là đau đầu: "Đại ma vương nhà cũng thế, suốt ngày ôm điện thoại rời tay, vì chơi game mà đập hỏng mấy cái điện thoại , lúc nào cũng c.h.ử.i đồng đội rác rưởi. tức quá cho dùng điện thoại nữa, ai dè con trai chỉ cần nũng nịu một tí là đầy một tiếng trợ lý mang điện thoại mới đến, ông bố phá đám thôi."
Từ Hối Xung tự nhiên sờ mũi, còn cách nào khác, con trai tội nghiệp quá, cứ chạm ánh mắt giống hệt vợ là đầu hàng: "Lần nhất định phá đám nữa."
An Nhiên hừ một tiếng: " chẳng dám trông mong gì ."
Ngọc Khê méo miệng, cô đúng là nên ở khu chờ xếp hàng thì hơn, "bóng đèn" kiểu ăn cơm no nê "cẩu lương" : "Hai gọi món , vệ sinh một lát."
An Nhiên: "Vậy gọi mấy món thích nhé."
"Được."
Ngọc Khê ngoài gặp Dong Dong. Cậu bé tới: "Con bảo là thấy mà. Mẹ ơi, theo tụi con đấy ?"
Mặt Ngọc Khê hề biến sắc: "Nói bậy, cùng dì An Nhiên và chú Từ, tụi ăn ở phía trong ."
Dong Dong sơ hở gì từ mặt : "Vậy con về bàn đây."
Ngọc Khê giữ con : "Đừng vội, xem, bạn mạng thế nào?"
Dong Dong: "....... Mẹ ơi, thực là theo tụi con đúng !"
Ngọc Khê c.h.ế.t cũng nhận: "Mẹ bận tối mắt tối mũi đây , cô nhi viện về mới ghé qua ăn cơm thôi."
Dong Dong bán tín bán nghi: "Cũng ạ, là sinh viên đại học Thủ đô, đàn em của đấy ạ!"
Ngọc Khê yên tâm: "Được , con về ."
Dong Dong hỏi: "Mẹ, ăn cơm ? Đi đấy ạ?"
"Nhà vệ sinh."
Dong Dong: "........"
Nhà vệ sinh ở hướng . Ngọc Khê hai bước thì dừng : "Con trai, hình như thấy tiếng chị con nhỉ?"
Dong Dong: "Mẹ ơi, lầm , đúng là chị đấy, mà hình như đang mắng ."
Ngọc Khê bước thêm vài bước để xác nhận phòng bao. Lúc nãy ngang qua vì đông nên cô lướt nhanh, giờ đúng là con gái thật. Nhìn xuyên qua tấm rèm, Ngọc Khê sững sờ, đúng là trùng hợp thật.