Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 983: Xem mắt
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:50:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thoắt cái đến Tết nguyên đán. Ngoại trừ gia đình Chiêu Đệ, những khác đều nghỉ phép về quê, năm nay Ngọc Khê và Mai Hoa cùng bếp.
Vợ chồng Diêu Trừng và Niên Canh Tâm cũng dọn về ở chung, vợ chồng Chu Lộ cũng qua đây, tề tựu đông đủ, một cái Tết đoàn viên đúng nghĩa.
Điều khiến Mai Hoa mừng rỡ vô cùng, bà cứ bế cô cháu ngoại rời tay. Con bé , mũm mĩm như cục bột nhỏ lạch bạch sàn, nhanh quá là ngã xuống đất dậy nổi, khiến cả nhà nghiêng ngả.
Trừ Hạ Hạ đang thương, mấy đứa trẻ phiên trêu chọc con bé. Cô nhóc cũng , trêu gấp quá còn thốt một câu giọng Đông Bắc: "Làm cái gì ?"
Cả phòng khách rộ lên. Thấy , nhóc tì chớp đôi mắt to tròn: "Cười cái gì."
Vừa mới dứt tiếng , nhịn mà bật tiếp.
Mạnh T.ử Hàn hớn hở con gái: "Cái là học theo em đấy, giờ con bé thích học theo giọng bà nội bà ngoại lắm."
Mai Hoa thơm chụt một cái má cháu ngoại: "Chao ôi, bà chẳng để các con bế về chút nào."
Nhóc tì khá sớm, trẻ con bây giờ cũng tinh ranh, bé tí mà là "cáo nhỏ" : "Không , bà nội, về nhà."
Ngọc Khê trêu cô bé: "Bà ngoại phong bao đỏ , chịu ở ?"
Đôi mắt nhóc tì đảo liên hồi, thơm mạnh lên mặt Mai Hoa một cái: "Phong bao."
Chưa đến giờ phát lì xì, nhưng Mai Hoa nhịn mà đưa cho con bé. Nhóc tì liền đưa ngay cho : "Mẹ, cầm lấy."
Chu Lộ nựng má con gái, cô nhóc vặn vẹo đòi xuống đất: "Mẹ, lấy phong bao , về nhà thôi."
Mọi một trận bò, Mai Hoa ôm ngực: "Xem kìa, xem bà ngoại vẫn bằng bà nội ."
Con bé tỏ vẻ đắn đo, mặt ngơ . Chu Lộ bế con lên: "Bà ngoại trêu con thôi mà!"
Nhóc tì hờn dỗi: "Không chơi với bà ngoại nữa."
Phần lớn thời gian đều vây quanh đứa trẻ, may mà con bé bướng bỉnh, trêu thế nào cũng .
Đến khi mệt lả mới chịu ngủ. Ăn sủi cảo xong cũng thực sự thức đến giao thừa, chỉ lễ nghĩa một chút ai nấy đều về phòng.
Ngọc Khê cảm thán: "Mạnh T.ử Hàn thăng chức , hai năm nay thăng tiến nhanh thật."
Niên Quân Mân vén chăn xuống: "Không chỉ thăng chức , công ty để giữ chân còn cho thêm cổ phần. Cậu chỉ kỹ thuật mà năng lực cũng . Chỉ là ý định riêng, chứ thực tự cũng ."
"Nhận cổ phần chứng tỏ tham vọng quá lớn."
"Thế cũng , tham vọng quá lớn cũng chẳng ."
Ngọc Khê bùi ngùi: "Xem Chu Lộ chuẩn hơn Lôi Tiếu."
Niên Quân Mân vỗ vỗ vai vợ: "Muộn , ngủ thôi em!"
Ngọc Khê vốn còn trò chuyện tiếp, nhưng chỉ "ừ" một tiếng nhắm mắt ngủ ngay lập tức.
Niên Quân Mân tiếng thở đều, bật . là đặt lưng xuống là ngủ ngay, hôm nay cô thực sự mệt rã rời .
Sáng mùng một Tết, tụi nhỏ là hào hứng nhất vì mong chờ bao lì xì. Chúc Tết xong xuôi là chạy sang nhà hàng xóm, loáng cái mang về một xấp bao đỏ, đó là ôm khư khư điện thoại để nhận lì xì trực tuyến.
Mấy đứa nhỏ đều WeChat của Vương Phúc Lộc, Bạch Nhiêu, Văn Tịnh. Ngọc Khê và Niên Quân Mân cũng WeChat của mấy đứa con nhà Quý Tốn.
Dù ban đầu tụi nhỏ đồng ý kết bạn vì quản thúc, ngay cả vòng bạn bè cũng chẳng dám đăng cái gì quá trớn.
Tết đến thì vui vẻ cả, vì tiền lì xì lớn, con chuyển khoản trực quan khiến "kho nhỏ" căng phồng, đứa nào đứa nấy híp mắt.
Ngọc Khê hừ một tiếng: "Hồi đầu đứa nào bảo kết bạn cơ, giờ thì sướng nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-983-xem-mat.html.]
Niên Quân Mân : "Dù cũng là trẻ con mà."
Kỳ nghỉ Tết trôi qua trong sự bận rộn của lớn và sự sung sướng của đám trẻ. Sau Tết, đầu tiên là tiễn Phương Huyên, đó là vợ chồng Chu Lộ, vợ chồng Diêu Trừng cũng về nhà riêng.
Lần Chu Lộ mang theo cả "quả táo nhỏ" vui vẻ , Mai Hoa thấy trống vắng, nhịn mấy ngày cũng theo thành phố S luôn.
Để thuận tiện cho việc ở gần, đầu tiên Mai Hoa hào phóng vung tiền mua luôn căn hộ ba phòng ngủ sát vách nhà Chu Lộ, chấp nhận mua cao hơn giá thị trường hai trăm nghìn tệ. Nhà trang trí tinh xảo nên cần sửa sang, chỉ mua thêm nội thất là dọn ở luôn.
Niên Phong theo. Ông tìm thấy niềm vui ở cô nhi viện, mỗi ngày dạy tụi nhỏ thư pháp một lát, phần lớn thời gian là trò chuyện giao lưu với mấy vị giáo sư nghỉ hưu. Sau Tết, ngày nào ông cũng điểm danh đúng giờ ở đó, tối đến giờ cơm mới về.
Thế là An Khang trở thành đứa trẻ "cha thương yêu".
Ngọc Khê nhịn mà lầm bầm với Niên Quân Mân: "Ai tưởng An Khang là con sinh đấy! Vứt hết cho vợ chồng luôn."
Niên Quân Mân đáp: "Đừng là em, ngay cả cũng ảo giác đó. Ba đứa con trai nuôi cứ tụ tập với suốt ngày."
Trong lòng Ngọc Khê hiểu rõ, Mai Hoa quản An Khang, mà là vì tự ti. An Khang từ lúc chuyện tiếp nhận giáo d.ụ.c tinh , những gì thằng bé và học thì chị Mai vốn học nhiều nên hiểu . Cộng thêm tâm tư sâu sắc, chị hy vọng An Khang thiết với vợ chồng Ngọc Khê, nên từ khi giao cho cô là chị can thiệp nữa, ngay cả Niên Phong cũng chẳng thèm mó tay .
Thời gian thoi đưa, chẳng mấy chốc đến ngày khai giảng. Nhờ sự giúp đỡ của Ngọc Khê, con trai của Hàn Phong là Hàn Á Đăng học trường Trung học 1.
Ngọc Khê đưa các con khai giảng thì bắt gặp Lôi Tiếu cũng đưa con : "Hàn Phong ? Sao là em đưa Á Đăng nhập học?"
Lôi Tiếu cảm giác như bắt quả tang, chột thôi, ánh mắt cứ đảo liên tục.
Hàn Á Đăng đảo mắt, mà thấy sốt ruột : "Hôm nay đại hội cổ đông, bố cháu bận quá nên nhờ dì Lôi ạ."
Ngọc Khê kinh ngạc. Cậu thiếu niên Á Đăng phản nghịch trong ấn tượng của cô giờ chỉ lễ phép mà còn gọi Lôi Tiếu là dì, trong chắc chắn uẩn khúc.
Ánh mắt Lôi Tiếu càng thêm lảng tránh: "Chị, Á Đăng thủ tục nhập học, em đây."
Ngọc Khê bóng lưng vội vã của Lôi Tiếu, cứ tưởng cô chắc. Nhìn bộ dạng , hai họ vẫn sáng tỏ quan hệ, để cô nghĩ cách xem .
Diệu Diệu thấy nụ của sâu thêm, thầm cảm thương cho dì út: "Mẹ, con trường đây."
"Được."
Ngọc Khê định đợi Lôi Tiếu nhưng thời gian cho phép, hôm nay mùng một đại hội, cô đến công ty. Sau khi kết thúc hai cuộc họp lớn là giữa trưa.
Buổi trưa ăn cơm cùng Tiết Nhã, Ngọc Khê hỏi: "Cậu quen rộng, đàn ông nào tầm bốn mươi tuổi, nhân phẩm mà còn độc ?"
Tiết Nhã chuyển biến suy nghĩ ngay: "Cậu định giới thiệu đối tượng cho Lôi Tiếu ?"
" thế, xem Lý Tiếu và Bộ Hân Hân đều đính hôn , còn hai tháng nữa là đến ngày cưới. Lôi Tiếu ly hôn xong vẫn lẻ bóng một , tớ mà lòng cứ thấy yên."
Tiết Nhã nghiêm túc suy nghĩ: "Quen thì nhiều thật, nhưng tầm bốn mươi tuổi mà vợ thì loại phong lưu, còn nhân phẩm thì là ly hôn."
"Lôi Tiếu cũng ly hôn mà, còn dắt theo hai đứa con nữa!"
Tiết Nhã: "Để tớ về nghĩ kỹ , lọc cho vài ."
"Được."
Ngọc Khê chỉ với Tiết Nhã mà còn bảo Niên Quân Mân tìm giúp.
Niên Quân Mân cạn lời: "Vợ ơi, em định gì thế?"
"Em thấy Lôi Tiếu và Hàn Phong chậm chạp quá, cần kích thích một chút."
Niên Quân Mân: "........"
Cuối cùng Ngọc Khê chọn mà Tiết Nhã giới thiệu, lập tức tìm Lôi Tiếu. Tan cô ghé qua nhà Lôi Tiếu, bước khỏi thang máy ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, lắng tai thì thấy trong nhà chỉ gia đình Lôi Tiếu. Ngọc Khê chạm xấp tài liệu trong túi, nhếch môi bấm mã cửa.