Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 990: So sánh
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:51:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đến ngày thi trung học. Dù Ngọc Khê và chồng yên tâm đến mấy thì kỳ thi đối với con gái vẫn quan trọng. Ngày hôm đó, hai vợ chồng gác công việc để cùng con thi.
Đây là thứ ba Diệu Diệu trả lời: "Mẹ ơi, đồ dùng phòng thi con mang đủ cả , sót thứ gì , yên tâm ạ."
Niên Phong lên tiếng: "Diệu Diệu nó tính toán cả , hai đứa cứ yên tâm."
Hiếm khi thấy con trai và con dâu lo lắng sốt sắng thế , ông thấy cũng khá thú vị.
Ngọc Khê vẫn buông tay, tự kiểm tra một lượt nữa: "Thi xong, và bố sẽ đợi con ở ngoài."
Diệu Diệu: "Con ạ."
Kỳ thi trung học tổ chức tại chính trường của con bé. Phụ ngoài cổng trường đông đảo chẳng kém gì kỳ thi đại học. Xe đỗ ở tít phía ngoài để lát nữa kẹt, hai vợ chồng tiễn con trường mới xe.
Niên Quân Mân đồng hồ: "Anh thể cứ đây đợi mãi , hiếm khi thời gian, loanh quanh gần đây chút ."
Điện thoại Ngọc Khê đổ chuông: "Điện thoại của ạ. Alo, ạ... Diệu Diệu phòng thi ạ... Dạ, ... , con đón máy bay đây."
Niên Quân Mân hỏi: "Bố từ Tây Bắc về ?"
Ngọc Khê: "Chưa , bố bảo đợi Lâm Thanh từ nhà ngoại về mới cùng về nhà. Cô nhỏ về nước , cô báo cho bố nhưng chắc do báo sớm quá nên ông bà quên bẵng , giờ mới nhớ . Máy bay sắp hạ cánh ."
Niên Quân Mân: "Cô nhỏ về để dự lễ đính hôn của Diệu Diệu ?"
"Vâng, thôi, gọi điện cho tài xế cùng qua đó, chẳng nhà cô nhỏ về mấy ."
"Được."
Hai vợ chồng đến sân bay thì chuyến bay từ Mỹ hạ cánh. Từ lúc cổng đến khi lấy hành lý đợi một lúc. Người đến đón khá đông, vợ chồng Ngọc Khê đến muộn nên ở phía .
Đợi một lát, bắt đầu lục tục . Nhà cô nhỏ về tổng cộng ba : Cô nhỏ và vợ chồng Vương Dương. Người nhiều nhưng hành lý thì chẳng ít chút nào.
Ngọc Khê đếm sơ qua: "Bốn cái vali lớn, cô nhỏ mang những gì về thế?"
Lữ cô nhỏ vỗ vỗ vali: "Toàn quà mua ở nước ngoài đấy."
Ngọc Khê : "Xem quà cáp ít ."
"Hiếm khi mới về một chuyến, tất nhiên mua nhiều một chút, chủ yếu là quà cho bọn trẻ, đồ của lớn thì ít thôi."
Niên Quân Mân tính toán ngày tháng, thấy còn hai tuần nữa mới đến lễ đính hôn, liền hỏi Vương Dương: "Công việc của em bận ? Xin nghỉ hai tuần vấn đề gì chứ?"
Vương Dương nhiều năm rèn luyện nơi công sở điềm đạm hơn nhiều: "Em xin nghỉ phép năm, sẵn tiện ghé về nước công tác luôn, về mất hai mươi ngày, vấn đề gì ."
Ngọc Khê vốn cô nhỏ khoe Vương Dương thăng chức: "Chưa kịp chúc mừng em, giờ là phụ trách dự án ."
Vương Dương cảm thấy sống lưng thẳng hơn hẳn. Dù miệng để tâm nhưng vẫn là lòng tự trọng, luôn chứng minh bản . Bao nhiêu năm nỗ lực cuối cùng cũng uổng phí: "Em so với chị và rể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-990-so-sanh.html.]
Ngọc Khê chân thành: "Đừng khiêm tốn thế. Anh chị ở trong nước sẵn tài nguyên và quan hệ, còn em dựa thực lực tự bươn chải, chị tự hào về em."
Nhận sự khẳng định, dù trưởng thành và vững chãi, Vương Dương vẫn như một đứa trẻ, ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh.
Ngọc Khê mà thực lòng mừng cho em. Vốn dĩ cô khá lo cho Vương Dương vì đứa trẻ nhạy cảm, sợ vấp ngã nản lòng. Không ngờ sức bền bỉ đến , gặp khó khăn hề sợ hãi mà còn đương đầu vượt qua. Giờ lương của tính theo tháng nữa mà chuyển sang lương năm, mỗi năm ba mươi vạn ngoại tệ, thuộc nhóm thu nhập cao .
Vừa phía ngoài, Ngọc Khê : "Vốn chị tưởng về đông nên điều hai chiếc xe, giờ xem một chiếc là đủ ."
Lữ cô nhỏ hiếm khi đến thủ đô, cũng ít khi sang nhà cháu gái, nhưng cháu gái điều xe sang đến đón, bà thấy nở mày nở mặt: "Cháu tâm quá, cũng tại cô rõ, cứ tạo bất ngờ cơ."
Ngọc Khê nhắc chuyện bố quên mất lịch cô về, thấy hành lý xếp lên xe liền mời lên.
Lên xe , Lữ cô nhỏ mới thấy điểm lạ: "Cô cháu dạo hai đứa bận lắm mà, nay cùng đón máy bay thế ?"
Ngọc Khê đáp: "Hôm nay Diệu Diệu thi trung học, hai vợ chồng cháu dành thời gian theo cổ vũ. Đây là sự kiện lớn đầu đời của con bé, cha nhất định mặt."
Đây chính là điểm thành công trong cách cha của Ngọc Khê và Niên Quân Mân. Dù bận rộn nhưng những dịp quan trọng của con cái họ đều ghi nhớ trong lòng, chuẩn từ sớm cho những ngày thi để thể ở bên cạnh con.
Hầu Oánh vẫn luôn lắng , cuối cùng mới cơ hội xen . Giờ cô còn vẻ cao ngạo như , nhất là khi bước khỏi sân bay, cô cảm thấy đúng là ếch đáy giếng. Từ lúc máy bay hạ cánh, cô thấy hổ thẹn sâu sắc, giờ mới lấy bình tĩnh, khẽ xoa bụng: "Chúng em cũng học tập chị ạ."
Ngọc Khê thấy hành động của Hầu Oánh, ngạc nhiên hỏi: "Mấy tháng em?"
Hầu Oánh giờ mang vẻ rạng rỡ của sắp , vốn sắc sảo nay trở nên dịu dàng vô cùng: "Sắp bốn tháng chị."
Ngọc Khê sắc mặt Hầu Oánh thấy vẫn : "Bay đường dài thế vất vả cho em quá."
Hầu Oánh cảm nhận sự quan tâm chân thành, mặt càng thêm đỏ vì hổ. So với khí chất đại lộ của chị chồng, cô thấy thực sự quá nhỏ mọn. Lần chủ động theo chẳng qua là xem xem những mà Vương Dương ít khi nhắc tới thực sự giàu thế nào, tâm tư nhỏ nhen ít: "Mẹ sợ em mệt nên đặt vé hạng thương gia, thoải mái ạ."
Ngọc Khê mỉm hỏi: "Còn công việc của em thì ?"
Lữ cô nhỏ xòe tay: "Ba tháng đầu Hầu Oánh động t.h.a.i vững, mà cường độ công việc của nó quá lớn, cứ chạy đôn chạy đáo suốt, nên vì đứa nhỏ mà nó xin nghỉ việc ."
Ngọc Khê công việc ở Mỹ cũng dễ tìm, cạnh tranh còn khốc liệt hơn trong nước. Cô nhớ lương của Hầu Oánh cũng khá, hai năm qua tăng ít, với một học chuyên ngành tài chính như Hầu Oánh thì mức lương hơn tám nghìn tệ một tháng thực sự là cao .
Hầu Oánh xoa bụng, cảm thấy khá may mắn. Nhất là khi gặp bạn học Hoa từng theo đuổi , cô càng thấy sáng suốt khi quyết định gả cho Vương Dương. Cô thực ngờ điều kiện nhà Vương Dương đến , chồng trả hết nợ vay mua nhà, bà tiền riêng, quần áo cả năm bà lo, ăn uống trong nhà tốn xu nào, lễ tết còn quà bất ngờ.
Tiền lương cô và Vương Dương chỉ chi tiền xăng và quà cáp dịp lễ, còn đều dành dụm hết. Cô còn thể vì con mà yên tâm nghỉ việc, lo chuyện tiền nong. Đợi con chào đời, chồng bảo bà sẽ chăm sóc, cộng thêm giúp việc trong nhà, cô thể những gì thích.
Hầu Oánh cảnh vật ngoài cửa sổ, chồng chuyện, nghĩ đến bạn học . Tuy kiếm cũng ít nhưng cuộc sống thực sự eo hẹp, chỗ ở khu nhà giàu mà vẫn ở phố Tàu, hằng ngày đường vòng để , nhà thì mua trả góp. Ở Mỹ sống tàm tạm thì chi phí sinh hoạt thường nhật cao. Lần họp lớp , vợ của bạn thấy già hơn cô quá nhiều, mặc đồ hiệu mà chẳng dám cử động mạnh, là bình thường nỡ mua, càng đừng đến chuyện thuê giúp việc.
Ngọc Khê thấy Hầu Oánh im lặng, liền lấy chai nước xe đưa qua: "Chắc là mệt , uống chút nước em, sắp về đến nhà ."
Hầu Oánh nhận lấy nước, ngại ngùng vì nãy giờ mải suy nghĩ m.ô.n.g lung: "Em cảm ơn chị."
Lữ cô nhỏ : "Đừng về nhà cháu, cũng đừng sang nhà Ngọc Chi, cứ đưa cô chú đến khách sạn , cô đặt sẵn phòng ."
Ngọc Khê: "Sao thế ạ, cô chú vì Diệu Diệu mà về nước, cháu thể để ở khách sạn. Về nhà cháu , nhà cháu rộng lắm ạ."