NẮM CHẶT TAY NHAU - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-02 18:49:02
Lượt xem: 1,082
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng mới bước được một bước, đã thấy mẫu thân tựa người vào khung cửa ở đằng xa, đột nhiên phun máu, ngã xuống đất như sấm giáng.
Tấm áo màu lục của hắn chỉ khựng lại trong thoáng chốc, rồi vội vàng bỏ đi, lướt qua Tạ Thừa Phong vừa chau mày đi tới.
Tạ Thừa Phong dẫn theo danh y mà bao nhiêu nhà quyền quý cũng không mời nổi, ở lại trong phòng mẫu thân ta suốt một đêm không rời.
Đêm ấy, bao nhiêu vị thuốc quý mà thường ngày chưa từng thấy, bao nhiêu thủ pháp cứu người chưa từng nghe qua, từng thứ một, cứu mẫu thân ta — người đã đặt một chân vào quan tài — được kéo về từ Quỷ Môn quan.
Tạ Thừa Phong một lòng nhiệt huyết, dù bao lần bị cự tuyệt vẫn mặt dày tìm tới.
Tìm đến lúc hôn sự của ta trắc trở, cửa nhà lạnh lẽo, chẳng ai ngó ngàng.
Ta chưa từng làm điều gì trái với khuôn phép, thế nhưng thế gian lại nói ta dụ dỗ Tạ Thừa Phong, ngày đêm hoan lạc, không biết liêm sỉ.
Đến cả A đệ và mẫu thân ta cũng vì những lời đàm tiếu đó mà phải cúi đầu chịu thiệt, uất ức nhưng không thể biện giải.
Trong đình lạnh lẽo, ta đứng suốt một đêm, cuối cùng cũng cúi đầu trước thế gian này.
Tháng Tư, hoa lê trắng xoá như tuyết phủ lên tóc.
Ta cứ thế đứng dưới gốc lê, trao cho hắn chiếc bao tay lót lông cáo, vốn là vật ta định tặng biểu ca.
Tạ Thừa Phong khựng cả hơi thở, cưỡi ngựa như gió cuốn chạy ba vòng quanh sân, vẫn chẳng thể thổi bay niềm hân hoan ngập tràn trong mắt hắn.
Cách hắn yêu một người xưa nay vẫn luôn mãnh liệt và bộc trực.
Dược liệu quý, trang sức hiếm, học đường cho A đệ, chỗ dựa cho ta…
Hắn đều không chút do dự mà dâng lên hết thảy.
Chỉ là…
Tạ gia cao cao tại thượng như thế, ta — một kẻ như ta — sao có thể với tới?
Yến tiệc nhà họ Tạ, Tạ phu nhân mời ta, nhưng cố ý để ta đợi nửa canh giờ mới cho vào.
Ta đứng dưới hành lang son đỏ của Hầu phủ, lặng lẽ nghe đám bạn nối khố của Tạ Thừa Phong thản nhiên chê bai giễu cợt ta.
“Khó khăn lắm mới bám được một cọng rơm cứu mạng, đã là gà chó thăng thiên rồi, sao có thể cam tâm buông tay chứ.”
“Thế tử vốn phong lưu tùy ý, tình cảm nồng nhiệt với bất cứ ai, nếu thật tâm yêu thì chỉ e cũng chỉ dành cho nữ nhi nhà họ Thẩm năm xưa.”
“Thật đáng thương, chẳng biết đến lúc mộng phú quý tan vỡ thì sẽ tuyệt vọng đến mức nào.”
“Đừng nói càn, coi chừng Thừa Phong nổi giận trừng trị các ngươi đấy.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tạ phu nhân thì châm chọc bóng gió, lời lẽ quanh co mập mờ, rốt cuộc chỉ đổi lại được một tràng cười vang rền khắp đại sảnh.
Ngay cả đám công tử tiểu thư trong kinh thành cũng lấy chuyện tương lai giữa ta và Tạ Thừa Phong ra làm trò cá cược:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chat-tay-nhau/chuong-2.html.]
“Ta cược rằng Thế tử biết cái miệng thối của ngươi nói gì rồi sẽ quất cho hai roi ngựa, còn cướp luôn tuấn mã của ngươi.”
“Còn ta thì khác, ta cá rằng khi Thế tử chán ngán thì sẽ đá văng nữ nhân sa sút kia, quay lại xin lỗi bọn ta, rồi bồi thường cho ta ba con ngựa quý cùng hai thanh bảo kiếm.”
“Ta theo Hứa đại nhân, đến lúc đó đừng quên chia cho ta một ít bảo kiếm với tuấn mã đấy.”
“Còn ta… ta cược tiểu cô nương họ Thẩm kia đến lúc bị vứt bỏ sẽ dây dưa không dứt, không buông không bỏ, cược luôn cây trâm ngọc Thái hậu đã ban cho ta!”
“Ta cược cuối cùng nàng ta sẽ đòi một khoản — nếu không vì người mẫu thân sống dở c.h.ế.t dở của nàng, thì cũng là vì tên đệ đệ như lang như sói kia, hoặc là đòi một khoản hồi môn thật thể diện.”
Ta như con khỉ bị lột trần giữa đám con cháu quyền quý, bị đem ra săm soi đánh giá, cảm giác nhục nhã và hoảng loạn khiến ta chẳng biết phải giấu mặt nơi đâu.
Hoảng hốt quay người bỏ chạy, lại va phải Tạ Thừa Phong đang lặng lẽ đứng phía sau.
Đôi mắt hắn đỏ rực, một cước đá bay bàn rượu trước mặt mẫu thân hắn, vung kiếm c.h.é.m nát mũ ngọc của Hứa đại nhân, giữa bao ánh mắt bàng hoàng, hắn nghiến răng thề độc:
“Nếu Tạ Thừa Phong ta không làm được, thì xin đời này cô đơn lẻ bóng, sống nghèo khổ đến già!”
Dứt lời, Tạ Thừa Phong kéo ta rời đi.
“Mẫu thân thích danh môn khuê nữ, thì cứ cưới thêm vài người đi. Ta không sao cả, cả đời không danh không phận ở bên Thẩm Thù Ngọc, ta cũng cam lòng.”
Bàn tay hắn siết chặt lấy ta, từ Hầu phủ đến tận Thẩm gia cũng không buông ra.
Khi đó, hắn thật lòng không thể thiếu ta.
Nhưng về sau, hắn chê ta đa sầu đa cảm, tẻ nhạt vô vị, khó hầu hạ — cũng là thật.
…
Năm thứ hai sau khi thành thân, hắn trong một lần đua ngựa ngoài thành đã thua dưới tay một nữ nhân chăn ngựa.
Nữ tử ấy tính tình mạnh mẽ, vừa phóng khoáng lại rực rỡ đến chói mắt, vừa nhìn đã lọt vào mắt Tạ Thừa Phong.
Hắn bèn sắm sửa một tiểu viện, ngày ngày cùng nàng ta quấn quýt không rời.
Khi ấy, ta đang bị Tạ phu nhân làm khó đủ điều, viện cớ bắt ta ở lại trong phủ học quy củ, xem sổ sách, tiếp đón đám thân thích quyền quý của Tạ gia — những kẻ ngoài mặt tươi cười mà trong lời lẽ lại toàn đ.â.m chọc móc mỉa.
Ta đã mệt mỏi ứng phó đến sức cùng lực kiệt, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý Tạ Thừa Phong đi đâu, làm gì.
Sau một ngày quỳ suốt khiến đầu gối tê dại, ta chỉ khẽ hỏi hắn vì sao trên người mang mùi phấn son lạ lẫm, hắn cũng chẳng buồn giải thích, chỉ thản nhiên phất tay:
“Ngày nào cũng phải gặp gỡ bao nhiêu người, ai biết đã dính từ ai.”
Nói rồi liền ngả người lên giường, ngủ say như chết, chẳng hỏi ta khi vào cung vấn an Quý phi cô mẫu của hắn — có từng bị làm khó không.
Dao mềm trong cung g.i.ế.c người chẳng thấy máu, ta cũng khó mà mở miệng kể ra.
Chỉ đành mượn miệng đám bạn nối khố của hắn, để hắn biết ta vì không thuộc hết quy tắc trong cung mà bị phạt quỳ hai canh giờ.