“Ừm.” Tạ Phong Trần nêu ý kiến mà đáp một tiếng.
Đạo diễn bỗng đứng dậy đến trước mặt Lâm Nhan, giọng nói lo lắng khẩn khoản, “Lâm Nhan, cô giúp tiếp Tạ tổng một chút , có tí việc gấp phải xử lý.”
Lâm Nhan bất giác muốn từ chối, đạo diễn Đỗ lại mở miệng, “Hôm nay Lâm Sanh có ở đây, cũng chỉ có thể tìm cô giúp đỡ tiếp khách thôi, thì đoàn phim chúng lại bị cho rằng xem trọng người , năn nỉ cô, coi như lão Đỗ này nợ cô một ân tình.”
Đạo diễn Đỗ nói xong thì xoay người gấp gáp chạy , Lâm Nhan ngẩn ngơ nhìn hộp cơm tinh xảo trước mặt, suy nghĩ một chút rồi lại nhìn Tạ Phong Trần đang ngồi lẻ loi cạnh bên bàn đạo diễn, chắc là vì phận cao quý ai với tới nên mọi người cũng chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa giống như vào thảo cầm viên xem khỉ mà thôi, Lâm Nhan thở dài, lời cầm hộp cơm qua rồi ngồi xuống, “Ăn cơm xong thì nhanh .”
Lâm Nhan cảm thấy mình vừa mới ngồi xuống thôi mà ánh mắt từ bốn phía nhìn cô cũng nhiều hơn, toàn liền thấy như bị kim châm chích, rất khó chịu.
“Tại ?” Mắt Tạ Phong Trần hiện lên ý cười, cực kỳ dịu dàng.
Cũng coi như người phụ nữ này có lương tâm, thật sự để ngồi một mình như khỉ ở đây.
Lâm Nhan ngơ ngác, thầm nói đúng là đẹp trai mê người, rồi lại nghiêm mặt nói, “Anh mà đến là y như thần, mọi người đều chăm chăm nhìn , ảnh hưởng công việc thì nói, bản cũng thấy kỳ cục ?”
“Vậy mấy giờ em tan làm, đến đón em rồi cùng ăn tối có được ?” Mắt Tạ Phong Trần mang ý hỏi thăm.
Lâm Nhan nheo mắt, có chút khó chịu, cầm cốc nước trái cây bên tay lên ̣nh uống một hớp để bình tĩnh lại, “Bây giờ đang điều kiện với ?”
“Lâm Nhan, đang rất nghiêm túc theo đuổi em.” Tạ Phong Trần cười bất lực, trong mắt chỉ toàn là sự dịu dàng.
Ngụm nước trong miệng Lâm Nhan còn kịp nuốt xuống thì liền sặc đến mức ho khù khụ, khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm xuống thì mặt cô lại đỏ ửng lên vì ho, đôi mắt như được phủ một lớp sương của cô tràn đầy sự phẫn nộ, “Anh đừng nghĩ đến việc chơi đùa cho vui.”
“Lau mép kìa.” Tạ Phong Trần tự nhiên gấp chiếc khăn tay thành hình vuông rồi đưa tới trước mặt Lâm Nhan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-132.html.]
Quần chúng ăn dưa bốn phía vẫn đang để ý tới hai người, khi nhìn thấy bộ dạng một người hung hăng còn người lại dịu dàng chiều chuộng thì âm thầm la ó hú hét.
“Má nó! A a a a a a a! Lâm Nhan với nhà đầu tư giàu có bắn pháo hoa tung tóe là chuyện gì thế này?”
“Xứng đôi quá! Đàn ông cực phẩm thế này mà Lâm Nhan cũng cân nổi nữa, quả thật là cặp đôi thần tiên nha!”
“Trời ơi, cảm thấy ánh mắt của nhà đầu tư nhìn Lâm Nhan thiệt là quyến rũ chết người mà! Đưa khăn tay làm cái quái gì? Trực tiếp đưa tay lên lau chứ!”
“A a a a a! gán ghép gì thế này! Chuyện này mẹ nó đến phim truyền hình cũng dám diễn vầy nhỉ?”
“Ngược lại cũng đến mức đau lòng điên cuồng gán ghép CP như vậy ! Lúc nãy hình như thấy đạo diễn bảo Lâm Nhan tiếp đại lão giàu có một chút.”
“Hơ hơ~ Đạo diễn bỏ thèm ôm chân vàng mà bảo Lâm Nhan ôm ! thấy giống đang thắt dây tơ hồng thì có!”
“Hôm qua nhà đầu tư còn ‘ hùng cứu mỹ Lâm Nhan’ nữa!”
“Sự bắt đầu của mối tình thần tiên á! Tổng ̀i bá đạo điên cuồng theo đuổi cô vợ yêu kiều! thấy hai người này có thể ̣o vô số thể loại tổng ̀i cẩu huyết đó.”
…
Lâm Nhan nhìn chiếc khăn tay một màu vuông vức trước mặt mình, nhận cũng được, nhận cũng được, quần chúng ăn dưa xung quanh nhìn càng lúc càng chăm chú, cô thấy chiếc khăn tay đó đúng là bén đứt tay, giả vờ bình tĩnh vẩy tờ khăn giấy lau lau khóe miệng, “Mau rút về .”
Lâm Nhan thật sự chống đỡ nổi với những ánh mắt của quần chúng ăn dưa, đến cuối cùng chỉ có thể đồng ý buổi tối cùng dùng bữa để đuổi viên kẹo da bò nào đó , có điều đồng ý chỉ là đồng ý thôi, cô có phải là quân tử gì mà một lời vừa nói thì tứ mã nan truy .
Còn về Tạ Phong Trần, tối hôm đó lúc bớt chút thời gian đến đón cô thì thấy người , mà có thể biết là mình lại bị con hồ ly Lâm Nhan này cho leo cây nữa.
Hồ ly nhỏ thích chơi thì tiếp, dù cô cũng chạy thoát khỏi tay .