Lần đáp trả của Lâm Nhan nhận nhiều lượt thích ủng hộ của fan, còn Sanh phấn thì rượt mắng té khói.
Thậm chí ít còn gửi tin nhắn riêng cho Lâm Nhan, mắng Lâm Nhan, nguyền rủa Lâm Nhan c.h.ế.t .
Lâm Nhan hề để ý, cũng quan tâm đến những chuyện xảy đó, dù mắng cô thì cô cũng mất miếng thịt nào.
Chỉ là lúc tin tức lên hotsearch thì điện thoại của bố Lâm cũng đến.
Lúc , vì đó Lâm Nhan cho Tạ Phong Trần leo cây nên đang buồn bực trong , mà hiểu vì máy tính hỏng, thế là mượn máy tính của Lâm Nhan để xử lý một chút mail, điệu bộ gấp gáp, Lâm Nhan ăn cơm của mấy ngày nên cũng nỡ keo kiệt cho, bèn lấy laptop cho mượn một sô pha lướt Weibo, thế nhưng ngay lúc nhận điện thoại của bố Lâm thì sắc mặt cô chút .
Tạ Phong Trần nhạy cảm phát giác tâm trạng của Lâm Nhan đúng lắm, ngước mắt cô thì phát hiện cô đang ngẩn chăm chăm điện thoại.
Ánh mắt Tạ Phòng Trần dừng cuộc gọi đến màn hình điện thoại cô, là bố của Lâm Nhan, nhắc nhở, “Sao bắt máy? Có cần tránh mặt ?”
Lâm Nhan hồn, lắc đầu, “Không , cần .”
Tạ Phong Trần nhíu mày cô, nhịn lên tiếng, “Có tìm em vì chuyện của Lâm Sanh ? Em cứ trực tiếp bảo họ tìm .”
Lâm Nhan nhớ đây Lâm lấy ơn dưỡng dục chuyện thì trong lòng liền vô cùng bực bội, hôm nay Tạ Phong Trần cũng yên phận ở trong phòng cô mà mấy chuyện lộn xộn khiến cô khó chịu, thế nên cô cũng dốc bầu tâm sự, “ luôn cảm thấy như một mang một món nợ lớn, trả thế nào cũng trả hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-134.html.]
“Bởi vì em là con gái ruột nhà họ Lâm, cho nên cảm thấy nợ nhà họ Lâm ?” Tạ Phong Trần hỏi, trong ánh mắt hiện lên ý thăm dò.
Tính cách hiện tại của Lâm Nhan đổi ít so với đây, từ hoạt bát đến thâm trầm, quá khó để đoán liên quan đến vấn đề về thế từng đây.
Tính thì Lâm Nhan và kết hôn hai năm, vợ chồng Lâm thị cũng hề quan tâm gì đến đứa con gái Lâm Nhan , ngược , mỗi năm sinh nhật Lâm Sanh, họ đều tổ chức yến tiệc cực kỳ long trọng.
Ngược là Lâm Nhan, một chút cảm giác tồn tại cũng .
“Ừm, chuyện ôm nhầm với Lâm Sanh cũng là , cố gắng hết sức để trả tất cả cho nhà họ Lâm, vứt bỏ mối quan hệ với họ, thế nhưng vài chuyện vẫn tránh khỏi.” Lâm Nhan nhếch môi, chút ủ rũ, cô xuyên sách mà đến, tình cảm gì với nhà họ Lâm, nhưng cô thể phủ nhận một điều rằng nguyên chủ là do nhà họ Lâm nuôi lớn, cô thể phủ nhận ơn nuôi dưỡng mà họ dành cho nguyên chủ.
Lâm Nhan một hồi thì cảm thấy tim thật nhói, uất ức, là vì cô vì nguyên chủ, dù gì thì những ngày tháng khi xuyên sách cũng hơn nguyên chủ là bao.
Người bố tồi tệ thương yêu kế và con gái của bà , lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với cô, thế nhưng luôn mang điệu bộ của một bố để yêu cầu cô.
Trước giờ Tạ Phong Trần từng thấy vẻ mặt buồn bã của Lâm Nhan, chỉ cảm thấy tim dường như vật nhọn đ.â.m một cái, đau âm ỉ, nếu so sánh với một Lâm Nhan hoạt bát tuỳ tiện, tim phổi thì càng thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau thế của cô.
Anh thích Lâm Nhan , thích điệu bộ vui tươi hớn hở của cô, dù cho sự vui vẻ của cô là chơi cho leo cây nữa.
“Lâm Nhan, em sai, em cũng nợ bất kỳ ai, bố em nuôi em mấy mươi năm, lúc đó em cũng báo đáp họ bằng sự hạnh phúc khi cha , ở đây, em là chính là !” Tạ Phong Trần thế nào để an ủi cô, nên hết những suy nghĩ thật trong lòng .