Anh sẽ bảo vệ cô, yêu chiều cô, thể mở cho cô một chân trời mới để cô tuỳ ý ngang ngược, tất cả những điều thích.
Có ở đây, sẽ ai thể ức hϊếp cô, tổn thương cô, thậm chí nghi ngờ cô.
Tạ Phong Trần cảm thấy giờ từng bảo vệ một như lúc , cô buồn, còn buồn hơn cô, thậm chí dang tay ôm cô lòng thật chặt.
Tim Lâm Nhan run lên một cái, kinh ngạc đầu đàn ông bên cạnh, trong đầu cô đều quẩn quanh câu đó--- Có ở đây, em là chính là !
Sống lưng Lâm Nhan tê rần, tâm trạng dâng lên sự phức tạp và kích động, cô thấy như lời âu yếm êm tai nhất thế giới chắc cũng chỉ tới mà thôi!
Có một sẵn lòng về phía bạn, sẵn lòng bảo vệ bạn, tin tưởng bạn, cho bạn sức mạnh và nơi dựa dẫm, Lâm Nhan cảm thấy, như nếu gặp thì chính là may mắn tu từ mấy đời.
Cô bình tĩnh đánh giá đôi mắt sâu xa của , cô thể tin , nhưng cô khống chế mà động lòng mất .
“Tạ Phong Trần, cảm ơn , thật con .” Lâm Nhan nghiêm túc cảm ơn, chút cảm động.
Tạ Phong Trần ánh mắt nghiêm túc của Lâm Nhan đến mức khiến tự nhiên, “Cảm ơn cái gì?”
“Không chê chiếm mất vị trí của khác, cũng xem thường , còn an ủi nữa.” Ánh mắt Lâm Nhan thẳng thắn thành khẩn, còn mang theo ý .
“Có ngốc ? Chỉ cần em quan tâm đến quan điểm của khác thì ai chê em.” Tạ Phong Trần thấy tâm trạng của cô lên thì khóe miệng cong, đưa tay xoa xoa đầu Lâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nhan xoa tóc thì lập tức cau mày phản kháng, trốn tránh , “Ê? Anh xoa tầm bậy tầm bạ tóc nha, cún con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-135.html.]
“Ừm, em đáng yêu hơn cún con nữa.” Tạ Phong Trần nhẹ đáp.
Lâm Nhan nụ dịu dàng của mất hồn, gò má trắng nõn kìm mà nóng lên, cô nhanh chóng dời mắt đột nhiên thẳng sofa, bàn tay trực tiếp đưa tay vò đầu lộn xộn tứ tung lên, “A a, qua , cũng xem xem đáng yêu hơn cún con .”
Lâm Nhan đột nhiên loạn lên như Tạ Phong Trần chút phòng , còn kịp đặt máy tính trong tay xuống, thời gian đưa tay lên ngăn cô , điều vài giây liền thấy Lâm Nhan chăm chăm đầu ôm bụng to.
Tạ Phong Trần híp mắt, đưa một tay lên giữ chặt lấy cổ tay đang loạn của Lâm Nhan, thấp giọng uy hϊếp, “To gan ?”
Lâm Nhan quả đầu loạn tùng phèo như ổ quạ của , phối với gương mặt trai đó, thế nào cũng thể cảm nhận thứ áp suất thấp khiến thấy áp lực của mái tóc nghiêm túc , nhịn nổi, “Đầu giống ổ quạ ghê, điều phiên bản của cũng đáng yêu lắm, giống một con ch.ó sư tử kiêu ngạo.”
Cổ tay Lâm Nhan thon nhỏ, làn da trắng nõn mềm mịn trơn láng, ngón tay Tạ Phong Trần kìm vuốt nhè nhẹ, chút lưu luyến rời, “Không dừng ?”
Lâm Nhan gật đầu lắc đầu, “Cũng , chỉ là cảm thấy giờ đều mang dáng vẻ cực kỳ cao lãnh cấm dục, thế cũng khá gần gũi.”
“Em thích như ?” Lực tay đang nắm chặt cổ tay Lâm Nhan của Tạ Phong Trần mạnh hơn, ánh mắt sâu xa, chăm chăm đôi mắt sáng trong veo của cô.
Lâm Nhan đột nhiên hỏi một câu, tên c.h.ế.t tiệt đúng là lúc nào ghẹo gái mà, cô đối thủ của nha!
“Đồng ý ở bên , ngày nào cũng để cho em sửa soạn ?” Giọng trầm thấp thu hút, hệt như đang dẫn dắt từng bước một cho đứa trẻ đang lạc đường.
Tim Lâm Nhan hẫng một nhịp, kìm chế mà theo mạch suy nghĩ của , “Sửa soạn thế nào?”
“Em thế nào thì tuỳ em, là của em.” Giọng khàn và nhỏ, vô cùng gợi cảm.
Lâm Nhan cảm thấy cả gương mặt đang nóng cả lên , nhịp tim tăng nhanh, giống như một con hươu nhỏ đang va chạm tứ tung trong lồng ngực.