dính nước mùa xuân”* như Tạ Phong Trần đây chuẩn chu đáo như vậy, cô đúng là tìm một điểm gì để chê hết.
*Thơ cổ. Ý chỉ nào đó cảnh gia đình rất tốt, cần nhúng tay việc
giặt giũ, cần việc nhà…
*
Lâm Nhan tắm rất lâu, bởi vì quá khó chịu nên cô tắm một lúc ngồi xổm xuống một chút để bình thường , lúc cô ngoài cũng vẻ kén cá chọn canh, trực tiếp mặt áo ngủ của Tạ Phong Trần, áo quá dài, cô mặc lên y hệt đứa nhóc con trộm mặc áo lớn, gương mặt thì tái mét xanh xao, chút đáng sợ.
Tạ Phong Trần thấy tóc cô vẫn còn nhỏ nước, mi tâm nhíu chặt , gì mà giữ cô ngồi giường, “Sao tóc cũng lau luôn vậy? Bụng hết đau ?”
Lâm Nhan ấp a ấp úng, khăn lông trong phòng tắm đều là đồ cá nhân của Tạ Phong Trần nên cô cũng tùy tiện dùng .
Thế nhưng nếu lúc mà cô thì cũng kì cục.
Giọng Lâm Nhan mềm , “ tìm thấy máy sấy tóc, sấy chút là xong thôi.”
“Bây giờ em thể để lạnh biết hả?” Tạ Phong Trần rất ý dáng vẻ quan tâm đến bản của cô, sa sầm mặt phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm mới tự lau tóc cho cô, khi lau xong lấy máy sấy giúp cô sấy khô, động tác nhẹ nhàng, chỉ điều suốt cả quá trình đều với Lâm Nhan một câu nào, cũng để Lâm Nhan chen tay , hệt như mái tóc đó của Lâm Nhan vậy.
Sấy tóc xong, Lâm Nhan nghĩ cuối cùng cũng thoát rồi, kiềm thở phào một .
Ai biết Tạ Phong Trần trực tiếp kéo chăn bảo cô xuống.
Lâm Nhan thấy y hệt như bệnh nhân đang nguy kịch hết đường cứu chữa, tuy khó chịu nhưng cũng yếu ớt đến mức cần phục vụ, “ ngủ , chút nữa còn về nhà.”
“Lâm Nhan, một ngày em giày vò cơ thể là em khó chịu ? Nằm đàng hoàng, bộ dạng sống dở chết dở bây giờ của em thì còn thể ăn em ?” Tạ Phong Trần khó chịu nhấc cô lên rồi nhét cô trong chăn.
Lâm Nhan: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-151.html.]
Hình như cô cũng gì hết mà!
Thế cũng quá ngang ngược rồi, cô còn quyền lựa chọn trời.
“Thành thật chút , vân tay của thì em thể bước khỏi căn phòng .”
Không biết vì mà Lâm Nhan thấy như giam cầm, nhưng chiếc giường phía đúng là quá thoải mái rồi, gối lót eo, cảm giác khó chịu cũng dịu nhiều, Lâm Nhan muốn phản bác gì đó nhưng cuối cùng cũng nuốt ngược hết trong,
Nằm ở đây, tổng giám đốc Tạ đích chăm sóc, đãi ngộ thế nào thì chiếm tiện nghi cũng là cô vậy chứ!
Chỉ là cô nghi ngờ Tạ Phong Trần chịu kí©h thí©ɧ gì rồi , rõ ràng lúc rời còn giận dữ như vậy, về thì ấm áp như gió mùa xuân.
“Trà gừng đường đỏ, uống lúc còn nóng .” Tạ Phong Trần thèm quan tâm Lâm Nhan nghĩ thế nào, chỉ là thấy sắc mặt khó coi của cô thì muốn chăm sóc cô mà thôi.
“Anh hả?” Lâm Nhan kinh ngạc, mặt đầy vẻ hoài nghi, phẩm chất và bản lĩnh nào của cô thể cho tổng giám đốc Tạ xuống bếp vậy?
Cách một đoạn xa mà cô thể ngửi vị cay của gừng già trong khí, vị của thứ ngon lành gì, giờ Lâm Nhan thích uống, thà cô uống thuốc giảm đau
chứ cũng đưa tay nhận lấy.
“Yên tâm, nếu em ngộ độc chết thì chịu trách nhiệm.” Tạ Phong Trần tưởng Lâm Nhan nghi ngờ tài bếp núc của , nét mặt vui.
Lâm Nhan nở nụ miễn cưỡng, thấy bụng hình như càng đau hơn rồi, “...Cảm ơn nha! Để đó , chút nữa uống!”
“Anh đút em em tự uống, hai chọn một.” Sao Tạ Phong Trần thấy sự kháng cự trong biểu cảm của Lâm Nhan chứ, thái độ mạnh mẽ.
“Tạ tổng, ngang ngược như vậy, coi chừng tìm bạn gái đó.” Lâm Nhan mếu máo, khổ nhận lấy gừng đường đỏ rồi uống.
“Sợ gì chứ? Không còn em chịu trách nhiệm ?” Tạ Phong Trần , biểu cảm giật chán nản của Lâm Nhan, nhẹ một tiếng, “Nếu thật sự thì nhốt em ở đây luôn cũng là thể.”
Lúc biểu cảm của Lâm Nhan chuyển sang sửng sốt, “Play giam cầm? Tạ tổng còn thích kiểu nữa? Khẩu vị nặng quá đó nha!”