Hai đàn ông một lớn một nhỏ mặt điềm nhiên như mà thảo luận về cô, Lâm Nhan khổ, “Lúc hai thảo luận về em thì dù cũng nên tôn trọng đương sự là em đây một chút chứ!”
“Chị, chỗ nào tôn trọng chị , em và Mộ Trầm đang khen chị đó!” Trác Tư Hằng tươi đáng yêu.
Lâm Nhan lập tức thấy tim như sự đáng yêu tan chảy , đúng là giận tí nào, giả vờ quở mắng, “Mồm mép ngọt lắm, nhanh việc !”
“Ai! Trải nghiệm trồng trọt một ngày, lúc mới thấy các bác nông dân thật dễ dàng gì. Sau em kén ăn nữa .” Trác Tư Hằng lau mồ hôi trán, lắc đầu thở dài .
Lâm Nhan nhịn thành tiếng,“Bạn nhỏ, giác ngộ của khá cao đó!”
Lâm Nhan trêu một cái, trai nhỏ liền đỏ mặt, ngượng ngùng hổ
Làm nhà cho vịt xong, Lâm Nhan về phòng uống nước thì đạo diễn gọi qua một bên, “Lâm Nhan, thật sự cô quen với đại sư J đó, chuyện vườn hoa đều giải quyết .”
“Hả? Đại sư J nào?” Lâm Nhan ngơ ngác, hiểu chuyện gì.
“Đại sư J mà cô cũng ? Nhà thiết kế cảnh quan giỏi nhất trong nước đó, giờ vị đại thần lúc nào cũng thần bí, tiền cũng mời , mà cô thể nhờ xuống núi thanh minh giúp.” Đạo diễn Trần dùng ánh mắt dò xét Lâm Nhan, chỉ nghĩ rằng cô đang giả vờ.
Lâm Nhan chút d.a.o động, gương mặt điềm tĩnh, “Đạo diễn, thật sự quen đại thần J gì đó, thế nhưng thể giải quyết là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-175.html.]
“ cô khiêm tốn, điều khi đại thần J lên tiếng thì tình thế liền lập tức xoay chuyển, tổ chương trình của chúng liên lạc với phòng việc J, phía bên đó hoa và cây cảnh đều tặng hết cho tổ chương trình chúng , nghĩ để trong tổ chương trình nhiều như cũng dễ khác ghét lắm, định tặng cho dân trong thôn, cô ý kiến gì chứ?” Đạo diễn Trần dùng cách như đang trưng cầu ý kiến hỏi Lâm Nhan.
Lâm Nhan cau mày, quan tâm quá nên chút hoảng sợ, thế nhưng cô vẫn đưa suy nghĩ của , “Đạo diễn, một cách hơn để xử lý hoa và cây cảnh , trong thôn trường học, điều kiện cũng khá thô sơ, tổ chương trình chúng thể quyên góp cho trường học trong thôn để các bé một môi trường học tập hơn, thế nào? Chúng thể dẫn dắt các bé trồng cây trong sân vườn, tạo nên một khuôn viên trường thật , thấy cũng lắm.”
Mắt đạo diễn lập tức sáng lên, liên tục gật đầu, với gương mặt đầy vẻ tán thành, “Được đó! Suy nghĩ , chúng cũng xem như công ích, còn giúp chương trình thêm điểm nhấn. Vốn dĩ bọn cũng quyên góp tiền cho trường học trong thôn, đúng lúc thể chung, giúp nội dung của chương trình càng phong phú hơn nữa.”
“Ừm, bọn trẻ đều là mầm non của đất nước, là hy vọng của ngày mai, cần bảo vệ, che chở.” Lâm Nhan , cô chỉ đưa suy nghĩ của , ngờ đạo diễn chấp nhận.
Mọi chuyện giải quyết , tinh thần đang căng thẳng của Lâm Nhan thả lỏng trong phút chốc.
Cô sợ mắng, cô chỉ chương trình vì cô mà ảnh hưởng.
Ngược thì tiến độ của vườn hoa sân nhanh, thầy Khương và cô Lưu Vân việc nhanh gọn, bố trí cũng , mỗi chậu hoa đều đặt ở vị trí hợp lý, vô cùng chú trọng, cảnh thì lòng cũng vui theo.
Một buổi chiều ngắn ngủi, so với buổi sáng thì dáng lắm , chỉ là hoa cỏ còn quá nhỏ,
Lâm Nhan nghĩ nếu lớn lên thì cảm quan chắc chắn sẽ tồi.
“Chút nữa sửa mặt đường trong vườn hoa một chút xây thêm đình nghỉ mát và bố trí tỉ mỉ thì cũng coi như xong, ai dô, cái eo già của đúng là xài nữa .” Thầy Khương đỡ eo dùng sức lên, thành quả cả một buổi chiều, cũng hài lòng.
Có điều tuổi tác lớn , ít nhiều gì sức khoẻ cũng chút vấn đề, bây giờ xổm lâu, eo cũng chịu hết nổi .