"Tiểu chanh tử*, tao cảm thấy những lời của mày như đang giẫm lên đầu ông đây ? Anh Tạ nông cạn, đó là vì trong lòng bạch nguyệt quang, tình cũ khó quên đó!"
*Tiểu chanh tử: Chanh phát âm gần giống Thành - Tiểu Thành tử, ngoài , tiểu chanh tử còn nghĩa là kẻ ghen tị, kẻ gato.
"Tình cũ cái gì?" Lục Giản nhướng mày, chút ngoài ý , là một phân đội nhỏ chiến trường buôn dưa lê bán dưa chuột tự nhiên cảm thấy bản như tối cổ.
"Người còn đang tìm ân nhân cứu mạng đây kìa, dựa theo kịch bản thì ơn cứu mạng là lấy báo đáp ?" Triển Vọng khẽ .
"Tình cảm dài như , bạch nguyệt quang thật phúc, nếu Tạ tìm sẽ sủng ái cả đời ?"
"Ù." Mấy ăn dưa quá hăng say, đàn ông đẩy ngửa mớ bài mặt , mặt chút đổi .
"Đm! Tự bốc, bảy cặp rồng cùng màu*, , !" Triển Vọng suy sụp đàn ông đối diện, trong lòng c.h.ế.t mợ nó cho .
*Thuật ngữ mạt chược: tổng cộng 1 14 quân mạt chược. Bảy cặp rồng là trong bài đủ 7 cặp, trong đó 2 cặp bài giống , tức là 4 quân giống y chang , 2 con là đầu rồng, 2 con là đuôi rồng. Bảy cặp rồng thuần sắc là tất cả các cặp tay đều cùng 1 màu. Hệ nhân của 7 cặp rồng cùng màu là x32 điểm. Còn thêm tự bốc ù sẽ chung gấp đôi, nghĩa là x64, là mức chung cao nhất bàn mạt chược.
Làm một quả dưa cho bán, thể chút tự giác nào ?
"Anh, còn để cho bọn em chơi nữa ." Lục Giản cũng hạn hán sa mạc lời.
"Anh, trâu bò !" Tần Thành tan thành mây khói, bọn họ ăn dưa còn quét sạch thẻ đánh bạc của họ còn cắc nào.
"Trả tiền ." Tạ Phong Trần rít một ngụm thuốc, thổi một vòng khói tròn, biến thành lạnh lùng vô tình thúc giục trả nợ.
Sắc mặt ba phiền muộn ghê gớm, thu tiền là chuyện nhỏ, điều quan trọng là còn kịp chơi nữa nhưng chấp nhận phận đẩy hết thẻ đánh bạc .
Còn bên , Lâm Nhan chơi còn thèm, Tiêu Bạch thấy thời gian còn sớm nữa thì ép buộc Lâm Nhan về nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-18.html.]
Lâm Nhan nháo um sùm nhưng tác dụng, đùng đùng tức giận ném bó hoa hồng trắng siêu to siêu khổng lồ cho Tiêu Bạch, lưu luyến nhét cho mấy em trai như hoa mỗi một vạn tiền boa: "Hôm nay chị đây vui, sẽ nhớ đến nhóm các cưng, ngày mai đến gặp các cưng ?"
Lâm Nhan một bước ngoảnh đầu ba cái khỏi phòng bao, bốn thiếu niên lưng ngơ ngác , mắt hoa đào giơ xấp tiền boa thật dày trong tay lên, nhỏ giọng : "Thật sự là một thú vị."
"Thời gian đóng cổng sắp đến , nhanh , nếu bắt thì sẽ ghi sổ, phạt nặng đó." Chàng trai ấm áp .
"Vậy ngày mai đến đúng ?" Con cừu bé nhỏ.
"Đến cái rắm !" Thiếu niên lạnh lùng bỗng nhiên gắt gỏng.
Lâm Nhan uống nhiều, đầu mờ mịt như não đổ bê tông, chút xiêu xiêu vẹo vẹo, ngoan ngoãn để Tiêu Bạch đỡ ngoài.
Bỗng nhiên lưng truyền đến bước chân dồn dập, ồn ào, Lâm Nhan còn kịp phản ứng thì bả vai khác va mạnh , thể khống chế, trực tiếp ngã xuống đất, nhưng ngờ đó là bi thảm nhất, bi thảm hơn chính là khi cô còn kịp phản ứng một ngọn núi đè bẹp.
Lâm Nhan xém chút nữa đè chết, còn chút ý thức nào, giãy giụa kêu lên: "A a a... Tiểu Bạch, cứu mạng, nhà sập ."
Tiêu Bạch: "..."
Anh hận thể giấu cái mặt mo , tỏ vẻ quen con nhỏ não tàn .
Xấu hổ còn mặt mũi nào!
Người đàn ông ngã Lâm Nhan cũng cứng đờ cả , còn những chạy đuổi theo phía thì sững sờ trợn trừng mắt.
Tiêu Bạch phản ứng đầu tiên, thấy đàn ông ngã Lâm Nhan cả đầy vết thương thì mau chóng kéo , kéo Lâm Nhan lưng như bảo vệ gà con, dịu dàng săn sóc giúp cô sửa sang váy áo, vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của cô, cố gắng che khuất làn da lộ ngoài: "Bà cố nội ơi, bảo em đừng uống nhiều như mà em , trời sập cái gì mà trời sập, chỉ là cẩn thận đυ.ng thôi, đau chỗ nào ?"
Con ma men Lâm Nhan mềm nhũn dựa , ha ha tim phổi: "Hahaha~ trời sập, em em đại nạn c.h.ế.t chắc chắn sẽ tương lai hạnh phúc mà."
Tiêu Bạch đẩy một chút, lùi phía một bước theo bản năng, thật sự quen kẻ thần kinh .