Lâm Nhan thở dốc, tay tiện thể giữ bàn tay to của , mười ngón đan xen, trấn an , "Bây giờ , đợi chương trình xong xuôi . Em cần giúp em một việc gấp."
"Gấp cái gì? Em nhất định sẽ xử lý cho em." Hai mắt Tạ Phong Trần sáng rực, phần hưng phấn, Lâm Nhan chủ động giúp đỡ, cuối cùng cũng nên dựa , đây là hiện tượng .
Cảm giác cô gái yêu thích cần đến vô cùng .
"Hẹn Hàn Hữu Niên ngoài giúp em." Lâm Nhan cảm thấy đàn ông thối nhà cô thật đáng yêu, cô còn gì, vẻ sắp sửa lên núi đao xuống biển lửa giúp đỡ cô.
Mặt Tạ Phong Trần biến sắc, ánh mắt sa sầm, tay nắm tay Lâm Nhan tự giác dùng sức, siết đến mức cô đau đớn, tức giận quát ầm lên, "Em còn gặp ? Lâm Nhan, em coi là … ưʍ..."
Anh còn hết, môi chặn , lập tức đần , nhận Lâm Nhan đang dùng mỹ nhân kế, trực tiếp mặt sang một bên, "Không , sẽ để em với gặp mặt ."
Trong mắt Lâm Nhan hiện một tia giảo hoạt, tới gần hôn .
"Đừng tưởng rằng mỹ nhân kế thì sẽ mềm lòng, Lâm Nhan, em là phụ nữ của ..." Người đàn ông vẫn một đằng nghĩ một nẻo, tránh né nụ hôn nóng bỏng quyến rũ của cô.
Lâm Nhan nhướng mày, tên đàn ông thối vẫn còn kiên cường, cô nhắm mắt , cầm tay ném , nghiêng mau chóng len đôi chân dài giữa, trực tiếp đùi , hai tay giữ lấy mặt , mạnh mẽ bá đạo hôn lên.
Tạ Phong Trần chỉ cảm thấy một cái bóng che ngay mặt, hai chân nặng trĩu, lập tức hít sâu một , m.á.u nóng trong n.g.ự.c chỉ chực dâng lên, du͙© vọиɠ vất vả lắm mới đè xuống một nữa cuộn trào lên. Môi cô đập mắt , mạnh mẽ, ngang ngược hôn lên, nóng bỏng, nồng nhiệt, cho phép trốn tránh.
Anh khẽ mắng một tiếng "yêu tinh", hai tay chịu kiểm soát giữ chiếc eo mềm mại của cô, sức khiến cho nụ hôn sâu hơn, lâu hơn, mờ ám hơn.
Ngay lúc đàn ông đắm chìm, chỉ mong cái hôn mãi mãi ngừng , Lâm Nhan bỗng ngẩng đầu, kết thúc nụ hôn, cụng trán với , chóp mũi chạm , hô hấp cũng vẫn còn đan xen, cô nhẹ nhàng mở miệng, "Bây giờ mềm lòng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-198.html.]
Đôi mắt Tạ Phong Trần đỏ ngầu, nóng trong lòng còn kịp tản thì lập tức đầu cảm thấy một chậu nước lạnh xối , bực hung hăng nhéo eo phụ nữ một cái, nghiến răng nghiến lợi , "Lâm Nhan, em đúng là cái đồ hồ ly tinh! Mạng của ông đây sớm muộn gì cũng giao hết tay em."
Đôi mắt của Lâm Nhan xẹt qua ý , đầu lưỡi lướt qua khóe miệng, càng khiến tinh thần đàn ông nhộn nhạo hơn, mạch m.á.u căng hết .
"Vậy yêu cầu của hồ ly tinh đồng ý ?" Hai mắt cô sáng long lanh, giọng mềm mại như nước, khiến cho chẳng còn sức chống cự.
"Ông đây đồng ý, chẳng em sẽ lấy mạng của ?" Giọng Tạ Phong Trần bất đắc dĩ, hai tay càng siết chặt Lâm Nhan hơn, đôi mắt u ám tối tăm.
Người phụ nữ đúng là thuốc độc, càng ngày càng nghiện, đáng ghét là cô bảo giúp cô liên lạc với tình địch, tức quá !
cũng thể từ chối cô , dù trong lòng tình nguyện.
"Chốt nha, em nhất mà." Lâm Nhan cố ý hôn thêm một cái thật mạnh môi , phát âm thanh mờ ám, uốn éo cuống họng xong thì dậy vị trí cũ. Khoang xe chật quá, hôn qua hôn hai gần như dính chặt , nóng đến mức cô thậm chí chút mồ hôi.
Phát hiện ý định rời của cô, Tạ Phong Trần hài lòng, chỉ cảm thấy cô tách , trong lòng và n.g.ự.c đều trống trải, cánh tay siết chặt, ôm cô chặt hơn chút, thở dài một tiếng, thoả mãn vô cùng, "Đừng nhúc nhích, ôm một lát nữa thôi."
Người đàn ông ôm cô thật chặt, cánh tay cũng khép sít hơn, phảng phất như hòa tan cả cô trong cơ thể , chặt đến mức cô phần đau đớn, nhưng hiểu , cô ghét sự quyến luyến và khát khao , dường như cô cảm nhận buông nên cũng yên, ngoan ngoãn mặc cho ôm, cái suy nghĩ dùng bộ sức lực để ôm đối phương khiến cho lòng cô cực kỳ ấm áp, vô cùng thỏa mãn.
Trong xe yên tĩnh, hai lẳng lặng ôm , dịu dàng lưu luyến, ai gì. Lâm Nhan thầm nghĩ, mặc dù bạn trai cô chọn dính nhưng vẫn cưng chiều, nóng thì cứ nóng thôi, dù cả hai đều mồ hôi, hôi chung.
Lại một lúc nữa, Lâm Nhan quả thực ghì chặt đến đau đớn, thở nổi nữa, thở của đàn ông càng ngày càng nặng, hơn nữa cô thể cảm nhận thứ gì đó động đậy nơi cô , bình thường, dù cô chậm chạp cũng rõ đó là cái gì, nhanh chóng đẩy , về ghế phụ lái, giải thích, "Thời gian còn sớm nữa, gọi hẹn gặp nhanh lên."
Trong n.g.ự.c Tạ Phong Trần trống rỗng, khó chịu, hạ cửa xe xuống, một luồng gió mát thổi tới, lúc mới áp chế Tiểu Phong Trần đang bất mãn của xuống, bình tĩnh , ánh mắt ai oán Lâm Nhan, lòng, "Chỉ thôi, cho phép em gặp nữa."