"Mẹ thấy thời sự đưa tin, xảy chuyện như , trong lòng con bé chắc chắn dễ chịu, con ở cùng nó cho , chăm sóc cho con bé, bây giờ nó thể dựa cũng chỉ con thôi, con cũng thể lơ là đó!" Tạ phu nhân cẩn thận dặn dò, vô cùng săn sóc.
"Mẹ, con sẽ chăm sóc cô thật ."
"Mẹ cũng yên tâm con sẽ chăm sóc con bé, nếu thì qua đó một chuyến, tự chăm sóc nó ? Lúc mối quan hệ của con bé với bố nuôi ầm ĩ căng thẳng, là lúc thiếu tình thương nhất, nếu ở đó, quan tâm và yêu thương con bé nhiều thêm một chút, chắc chắn sẽ khiến con bé dễ chịu hơn nhiều, đứa bé sống cũng dễ dàng, bất kể thế nào cũng là con dâu của nhà họ Tạ chúng , nuôi của con bé xuống tay thật sự nương tay." Căn bản Tạ phu nhân yên tâm với con trai .
"Mẹ, những lời trách móc dù nhiều dù ít , con hy vọng sẽ đề cập đến mặt Lâm Nhan, dù rằng Lâm Nhan cần an ủi, nhưng cô nhất định sẽ phê phán nhà họ
Lâm ."
"Cũng đúng, cứ chạy qua một lát ! Nếu vẫn cứ lo lắng khôn nguôi."
Tạ phu nhân lầm bầm làu bàu quyết định, mặc kệ Tạ Phong Trần từ chối cũng chẳng ăn thua gì.
mà giấc ngủ của Lâm Nhan cảm giác hình như lâu, là bóng đè đó, mà bắt đầu sốt cao, Tạ Phong Trần vô cùng nóng vội, lập tức gọi bác sĩ gia đình.
Lấy ven truyền dịch, giày vò cả một lúc lâu, Lâm Nhan mới hạ sốt.
Lúc Lâm Nhan tỉnh nữa, hoảng hốt cây kim găm mu bàn tay, cổ họng nghèn nghẹn, miệng đắng nghét.
"Nhan Nhan, cuối cùng con cũng tỉnh ? Có còn khó chịu ?" Tạ phu nhân bước tới thấy dáng vẻ trợn tròn mắt mờ mịt của Lâm Nhan, trong lòng đau xót, vội vàng bước tới sờ trán cô, thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng hạ sốt ."
Lâm Nhan chớp chớp mắt , "Phu nhân, con đây là?"
"Phát sốt, là bác sĩ gia đình lấy ven cho con, con dọa c.h.ế.t chúng ." Tạ phu nhân vô cùng thiết, dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-228.html.]
"Con xin , để lo lắng , Tạ Phong Trần ạ?" Lâm Nhan lướt qua cả phòng, cũng thấy Tạ Phong Trần.
"À! Nó lo con tỉnh thì đói bụng nên đang nấu cháo cho con trong bếp, gọi nó giúp con." Tạ phu nhân khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nhan, đau lòng, cũng chờ cô mở miệng chủ động gọi .
Vừa bước đến cửa, Tạ Phong Trần động tĩnh bước , Tạ phu nhân cũng thật thức thời rời khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa , tạo gian riêng cho hai .
Tình cảm của cặp vợ chồng son như , xem giấc mơ ôm cháu trai, cháu gái của bà cũng xa xôi nữa.
Lâm Nhan chống giường dậy, Tạ Phong Trần nhanh tay lẹ mắt đặt một chiếc gối lưng cô.
"Ngủ như , tiên nên uống một chút nước, còn khó chịu em?" Tạ Phong Trần đưa ly nước kề bên miệng Lâm Nhan, ánh mắt dịu dàng, dùng trán chạm trán Lâm Nhan, cảm thấy nhiệt độ bình thường thì vẻ mặt mới dịu xuống một chút.
Lâm Nhan thật sự đúng là khát, cũng khách sáo, ừng ực uống cạn ly nước , vẫn cảm thấy cả chẳng còn tí sức lực nào, "Em còn , sức, cũng do tuổi lớn , ngủ một giấc cũng thể phát sốt, thật sự là yếu ớt chịu nổi một đòn."
"Nằm là , đừng nghĩ ngợi lung tung." Tạ Phong Trần chẳng ừ hử gì cả, vì cơ thể cô khỏe, thà rằng là do áp lực tâm lý quá lớn mấy bữa nay tạo thành còn hơn.
Đột nhiên thả lỏng , cơ thể cũng chống đỡ nổi nữa, chẳng đúng ?
"Phu nhân nấu cháo cho em, nấu cái gì ?"
"Cháo gà xé, bác sĩ dặn em cần ăn thanh đạm một chút." Tạ Phong Trần cũng phủ nhận, "Anh nấu xong để nguội , lát nữa em ăn nhiều một chút."
"Vâng, em ăn, nhưng mà mồ hôi nhơm nhớp quá, em tắm rửa một cái ." Lâm Nhan nhíu mày, lẽ là do lúc ngủ mơ đổ ít mồ hôi nên vẫn cứ cảm thấy thoải mái.
"Chờ truyền xong chai nước pha nước cho em." Tạ Phong Trần thoáng qua dịch còn trong bình truyền, gật đầu đồng ý.